Mị Hương

Chương 20 : Liên thủ

Ngày đăng: 04:24 22/04/20


Trời đất ạ! La Nhị gia, sao không tìm cho khác trốn đi, nhảy vào thùng tắm làm cái gì!!!!! Tỷ muội Diêu Mật nghe thấy tiếng nước vỗ vang lên, lập tức cảm thấy không tốt. Bà tử mang thùng tắm đến đổ nước vào, chứng tỏ rõ ràng là Cố Mỹ Tuyết sắp vào tắm rửa. Thùng tắm này cao hơn gầm giường nhiều, nếu như Cố Mỹ Tuyết không khom lưng nhìn xuống sàn thì khả năng các nàng bị phát hiện cũng không cao. Nhưng La Hãn nhảy vào trong thùng tắm thế kia, sao có thể không bị phát hiện? Một khi La Hãn bị phát hiện, các nàng còn nấp được nữa sao? Đây không phải là để cho người ta tóm gọn một ổ thì là gì? Nếu người ta tàn nhẫn coi các nàng là kẻ trộm trốn trong phòng, đánh cho thừa sống thiếu chết, đến lúc đó, nước mắt cũng không có mà khóc.



Tai nghe được tiếng bước chân đã tới gần cửa phòng, tay Diêu Mật đổ đầy mồ hôi, vô cùng lo sợ, quay đầu đưa mắt với Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, đều thấy được sự kiên quyết trong mắt nhau, các nàng không thể để cho Cố Mỹ Tuyết bắt tại trận được.



Phạm Tinh thấy động tác của các nàng, cũng vén tay áo cắn môi tỏ ý, không độc ác là không được.



Khi các nàng còn ở phòng bếp có nghe Thủy bà tử nói qua, lúc tiết trời oi ức, Cố Mỹ Tuyết một ngày có thể tắm đến hai lần, lúc tắm cũng không muốn a hoàn hầu hạ bên cạnh, chỉ ngâm mình trong nước mát lạnh. Lúc này nghe thấy tiếng bước chân, chắc chỉ mình Cố Mỹ Tuyết, mình ả thì các nàng giải quyết được.



Từ khi ba người vào phủ tướng quân, hành động đều rất ăn ý, bây giờ vừa mới liếc nhìn nhau đã hiểu, đưa tay ra dấu, tỏ ý ý kiến này được thông qua. Trong chốc lát các nàng đã khom lưng bò ra khỏi gầm giường, Diêu Mật xách cái gối ở trên giường, giũ giũ, giũ ra cái bao gối rồi cầm trên tay. Sử Tú Nhi thì lấy cái khăn trải giường, xoắn lại thành dây thừng. Còn Phạm Tinh không tìm được thứ gì thuận tay, móc càng dưới gối ra một cái yếm đỏ, sau đó vo tròn, siếc chặt trong tay.



Cố Mỹ Tuyết bóp chặt tay, vừa vui mừng vừa lo lắng, chân bước nhanh tới trước cửa. Trong nhất thời dừng bước lại, hít một hơi thật sâu, sợ cái gì mà sợ, nàng đây là tắm trong phòng của nàng, có chỗ nào không đứng đắn chứ. Đến lúc Tạ Đằng tiến vào, đó cũng không phải là lỗi của Tạ Đằng. Mà là nhân phẩm của Tạ Đằng, đã nhìn thấy hết của nàng, tất nhiên sẽ phụ trách. Đừng lo lắng, đừng lo lắng, đã muốn làm phu nhân tướng quân thì phải xài thủ đoạn, không thử xuống nước sao lại khăng khăng là không vớt được trăng, sao có thể trơ mắt nhìn Tạ Đằng nhìn rơi vào trong tay của kẻ khác?



Cố Mỹ Tuyết nhìn ánh trăng, nhìn ánh trăng lại xót cho thân mình, thở dài một hơi, sau đó mới “Cạch” một tiếng đẩy cửa phòng ra, nàng vừa đưa đầu vào trong, trước mắt đột nhiên tối sầm, chưa kịp phản ứng, miệng đã bị bịt chặt, tiếp theo lại bị người ta nhét vật gì đó vào, tiếng thét chói tai sắp trào ra phải lui về cổ họng.



Diêu Mật nhanh nhẹn cầm gối chụp lên đầu Cố Mỹ Tuyết, che khuất tầm nhìn của nàng. Phạm Tinh dù đang run run, nhưng tay trái vẫn mau lẹ bịt mồm Cố Mỹ Tuyết, tay phải nhét cái yếm bị vo thành khối vào miệng của Cố Mỹ Tuyết, khó khăn lắm mới ngăn được nàng ta thét lên, sau đó thuận thế dùng chân và khuỷu tay đóng cửa lại.



Sử Tú Nhi thấy Diêu Mật che lại tầm nhìn của Cố Mỹ Tuyết, Phạm Tinh bịt miệng của nàng thì cầm khăn trải giường được vặn thành quai dài vòng một vòng quanh lưng Cố Mỹ Tuyết, trói luôn tay của nàng rồi kéo đến bên mép giường.




Cố Mỹ Tuyết vừa nghe được lời của Tạ Đằng, lập tức kể lại tình cảnh lúc ấy.



Ta Đằng nghe xong, hơi cau mày, quay đầu hỏi La Hãn: “Là ai trói? Ngươi nhìn thấy không?”



La Hãn trợn mắt nói: “Ta ngâm mình dưới nước thì thấy được cái gì.”



Tạ Đằng nghe xong liền đi quanh thừng nước nhìn một vòng, ngẩng đầu nhìn cái ghế đặt bên cạnh cửa sổ, dường như đang suy nghĩ.



Cố Mỹ Tuyết lúc này mới hồi phục tinh thần, cắn môi nói: “Biểu ca, người trói ta đích thực là con gái. Khi nàng kề sát ta, trên người tỏa ra hương thơm của loại đậu mà chỉ con gái mới dùng để tắm.”



Tạ Đằng gật đầu, đến gần cửa cổ, nhảy lên ghế quan sát, mũi chân hơi dùng lực, lên bệ cửa sổ, nhảy ra ngoài, phán đoán một chút, sau đó nhanh chóng đi tới hậu viện.



La Hãn thấy Tạ Đằng nhảy ra cửa sổ, trong lòng biết không ổn, cũng theo sau nhảy ra ngoài, lẩm bẩm trong phòng: Tiểu Mật ơi Tiểu Mật, xem ra các ngươi trốn không thoát rồi, ta lại không thể không ra sức bảo vệ các ngươi rồi.



Tạ Đằng yên lặng không nghe ra tiếng hít thở lặng lẽ men theo tường đi tới, lập tức thấy được trong một xó của hậu viện, có ba thân ảnh đang dán vào trên tường như thạch sùng, không dám động đậy.