Mị Hương

Chương 3 : Tà niệm

Ngày đăng: 04:24 22/04/20


Trong số những huynh đệ Cố gia, Cố Đông Cẩn là đứa cháu được Cố lão thái gia cưng chiều nhất vì hắn rất chăm chỉ đọc sách, Cố lão thái gia cũng từng nói hắn không cần đính hôn sớm, đợi khi có công danh tính chuyện hôn nhân cũng chưa muộn. Mọi người ai cũng biết, người có công danh đương nhiên sẽ cưới được quý nữ danh môn chân chính, Cố Đông Cẩn cũng vì suy nghĩ như vậy nên trong phòng chỉ có hai a hoàn thông phòng, chưa từng giống Cố Đông Du tay trái ôm một nàng, tay phải ôm một nàng. Chỉ là hắn không nghĩ tới, Phạm Tinh vừa đến, Phạm lão phu nhân cùng Phạm phu nhân liền thay đổi ý định hứa hôn cho anh ta và Phạm Tinh mà không chờ đến công danh.



Cũng không thể trách vì sao Phạm lão phu nhân và Phạm phu nhân lại thiên vị Phạm Tinh, Phạm lão phu nhân và Phạm phu nhân đều xuất thân từ Phạm gia, có thể không giúp Phạm Tinh sao? Đáng tiếc là Cố Đông Cẩn không giống các bà, hắn luôn hận không có cách nào thoát khỏi Phạm Tinh. Đêm nay hắn hẹn Phạm Tinh ra đây ngắm trăng, không ngờ lại nhìn thấy Phạm Tinh và Cố Đông Du nói chuyện với nhau, trong bụng lập tức mừng thầm, hắn sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này chứ? Liền không thèm nghe lời giải thích của Phạm Tinh mà nói: “Tinh muội muội, nếu như muội yêu mến tam ca như vậy, ta sẽ thành toàn cho muội!”



Phạm Tinh nghe xong vội vàng giải thích nguyên do, còn nhờ Sử Tú Nhi làm chứng. Nhưng Cố Đông Cẩn chỉ khoát tay nói: “Tinh muội muội không cần giải thích, huynh sẽ đến trước mặt tổ mẫu nói tốt cho hai người, đám tổ mẫu nhất định không chia rẻ uyên ương hai người đâu.”



Cố Đông Du hơi khó chịu nhưng đã cảm thấy đỡ hơn nhiều so với lúc nãy, hắn cũng giúp Phạm Tinh giải thích mấy câu, nói là bởi vì mình tự ngã nên nhờ nàng tới đỡ dậy, không phải gọi nàng tới tâm tình. Cố Đông Cẩn khó lắm mới tìm được cơ hội thoát khỏi Phạm Tinh nên sao chịu nghe lời Cố Đông Du giải thích, hắn nói: “Mặc kệ các người nói thế nào, dù sao cũng là ta tận mắt nhìn thấy các người trò chuyện với nhau, các người không muốn ta nói với tổ mẫu cũng được, nhưng ta sẽ không đính hôn với Phạm Tinh nữa.” Nói xong liền muốn rời khỏi.



Phạm Tinh nghe xong lập tức hoảng hốt, thiếu chút nữa thì nhảy xuống hồ sen, may mà Sử Tú Nhi đứng bên cạnh nhanh tay lẹ mắt kéo nàng lại, cuống quít khuyên nhủ: “Tinh biểu muội, dù sao cũng nói rõ ràng rồi, hà cớ gì lại làm như vậy?”



Cố Đông Du thấy mọi việc nháo thành một đoàn, sợ kinh động đến bề trên đang nghỉ ngơi trong phủ nên đành phải nói: “Đến lầu các hãy nói chuyện, đừng làm kinh động đến mọi người.”



Bốn người đi đến lầu các, cơn khô nóng của Cố Đông Du cũng tiêu tan khiến hắn vô cùng kinh ngạc, mị dược của Diêu biểu muội thật kì lạ, không hợp hoan mà chẳng bị gì.



Khi Diêu Mật chạy đến đã thấy hai người Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn trầm mặc không nói chuyện, Phạm Tinh thì la hét đòi tìm cái chết, Sử Tú Nhi thì bận rộn khuyên nhủ nàng ấy.



Cố Đông Du mặc dù rất thích náo nhiệt nhưng thấy Phạm Tinh dùng cái chết để đe dọa thì cảm thấy hết hứng thú, nóng lòng muốn tránh đi chỗ khác, ngẫm lại thấy Diêu Mật và Phạm Tinh cũng khá thân nhau, có thể khuyên Phạm Tinh bình tĩnh lại nên vừa thấy Diêu Mật tới liền đứng dậy nói: “Diêu biểu muội, mọi việc là do muội gây ra nên muội phải chịu trách nhiệm. Các muội đều rất tốt, đáng tiếc huynh lại không trêu nổi. Sau này nên ít gặp lại. Huynh đi đây.”



Cố Đông Cẩn thấy Cố Đông Du bỏ đi cũng không muốn nán lại, lập tức đứng lên nói: “Mặc kệ các muội có tâm tư gì, hai năm nay ta chưa muốn hứa hôn.” Nói xong thì liếc Sử Tú Nhi và Diêu Mật, sau đó đi theo Cố Đông Du.
Sử Tú Nhi chép miệng nói: “Tạ lão tướng quân đúng là già thật, nhưng vì ông ấy đã già nên mới dễ dàng chăm sóc. Sau này chúng ta là vợ của ông ấy, là trưởng bối của các huynh đệ Tạ gia, không ai dám đắc tội. Không phải so với gả cho Cố Đông Du sung sướng hơn nhiều sao?”



Diêu Mật trợn tròn mắt, sau một lúc lâu mới lên tiếng: “Mặc dù như vậy, nhưng Tạ lão tướng quân sao lại vừa ý tỷ thế?” Ông ta mặc dù đã già nhưng nếu muốn nạp thiếp, nạp mỹ nhân, chỉ cần vẫy tay một cái liền có người tự nguyện dâng tới cửa.



Sử Tú Nhi chỉnh lại lời Diêu Mật: “Điều này không phải hợp ý ta hay không mà là hợp ý muội thôi. Năm năm ta trước cùng mẫu thân lên kinh, vừa lên liền bắt gặp con gái Tạ Vân của Tạ lão tướng quân cưỡi ngựa ra khỏi kinh. Tướng mạo của muội có mấy phần giống Tạ Vân. Nếu muội xuất hiện ở Tạ phủ nhất định sẽ được Tạ lão tướng quân để ý.”



Thấy Diêu Mật vẫn còn chưa hiểu, Sử Tú Nhi giậm chân nói: “Không phải Tạ gia lúc này đang chiêu mộ nữ đầu bếp và tú nương sao, chúng ta đã học xong nữ hồng, chỉ cần cải trang thành nữ nhi nhà dân thường tiến vào Tạ gia làm nữ đầu bếp làm tú nương là được. Sau đó nghĩ cách khiến cho Tạ lão tướng quân để ý tới rồi cùng nhau gả cho Tạ lão tướng quân, có ông ấy bên cạnh chúng ta sẽ không bị người khác khi dễ. Khi ông ấy mất, binh sĩ Tạ gia cũng sẽ che chở cho chúng ta.”



Phạm Tình cảm thấy rất hứng thú, nhỏ giọng nói: “Đúng, một người mưu không lớn, hai người kế không to, nhưng ba người sẽ thành Chu Cát Lượng. Một người không bắt được Tạ lão tướng quân, nhưng ba người sẽ bắt được. Huống hồ dung mạo của Diêu tỷ tỷ giống như Tạ Vân, càng nắm chắc thêm mấy phần.” Bằng sắc đẹp và tài trí của các nàng, dù không tranh được Tạ Đằng và các binh sĩ trẻ tuổi nhưng chẳng lẽ cũng không có biện pháp có được một ông già như Tạ lão tướng quân sao?



Một người bị dồn đến đường cùng luôn bất chấp thủ đoạn để đạt được điều mình mong muốn. Diêu Mật nhanh chóng cân nhắc khả năng thành công của chuyện này, quyết tâm nói: “Cứ làm như vậy đi, Tạ lão tướng quân dù sao tuổi cũng đã sáu mươi, dù cho ông ấy gừng càng già càng cay cũng sẽ không đủ sức… ừm, làm chuyện đó đâu. Ba người chúng ta gả cho ông ấy là được che dưới bóng cây đại thụ, không tổn hại đến nửa cọng lông. Qua vài năm nữa ông ấy chết đi, ba người chúng ta được hưởng thụ những lợi ích chu cấp của phủ tướng quân, còn có thể học tập các phu nhân trong kinh thành nuôi trai các loại, vui vẻ an dưỡng tuổi già.”



Diêu Mật tuy can đảm nhưng trên lưng lại mang trọng trách câu dẫn Tạ lão tướng quân khiến cô cảm thấy hơi khiếp đảm, nhưng vừa nghĩ đến Sử Tú Nhi và Phạm Tinh ở bên cạnh, lá gan lập tức lớn lên.



Phạm Tinh cũng không còn khóc, liền hiến kế: “Chúng ta không thể nói là đi câu dẫn Tạ lão tướng quân, chỉ có thể nói là đi câu dẫn huynh đệ Tạ Đằng. Nếu không, mẹ của chúng ta chắn chắc sẽ không đồng ý.”



“Đến đây, chúng ta phải bàn bạc thật kĩ lưỡng mới được.” Diêu Mật kéo tay của Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, ba người các cô chụm đầu lại, bắt đầu thì thầm to nhỏ.