Mị Hương

Chương 46 : Quạt lá cọ

Ngày đăng: 04:24 22/04/20


Tiết trời nắng nóng, hơi nóng bốc lên cuồn cuộn, các tiểu thư lúc này



không muốn ra khỏi cửa. Nhưng sáng sớm hôm nay nghe được tin tức, nói rằng Đoan quận vương và La Hãn cùng với một nhóm con cháu thế gia tự tay viết lên áo choàng để tặng ở Vạn Thọ tự, chỉ cần gởi bạc là có thể được một áo choàng, hai mắt các nàng không khỏi sáng lên, vội vàng phân phó hạ nhân chuẩn bị, nói là muốn lên Vạn Thọ tự dâng hương.



Vạn Thọ tự tọa lạc tại phía đông của kinh thành, phong cảnh rất đẹp, bên trong chùa phần nhiều là đại thụ cao ngút trời, tuy là mùa hạ nhưng cũng cực kỳ mát mẻ. Vả lại bên trong chùa còn có món đậu hũ cực ngon, mỗi khi vào hạ, thường có những quý nữ không chịu được nóng bức đều nghỉ hè ở Vạn Thọ tự.



Tin tức truyền ra ngoài rất nhanh, không bao lâu thì có một nhóm sai nha quý nữ đi ngựa nhẹ nhàng chạy tới Vạn Thọ tự. Những người tìm đến sau đó là tiểu thư trong các phủ. Có thêm không biết bao nhiêu bạc của các cô nương bình dân, cũng tô thêm sự náo nhiệt vào bức tranh, vội vã chạy tới Vạn Thọ tự vây xem.



Mắt thấy các tiểu thư người này nối tiếp người kia bắt đầu vây tới, khung cảnh hỗn loạn, mặc dù đám người Đoan quận vương thường thấy khung cảnh lớn hơn, cũng có chút chịu không nổi. Hòa thượng tiếp khách vội dựng một túp lều trong suốt dưới tàn cây để đám người Đoan quận vương ngồi ở bên trong, người quyên bạc, tặng áo choàng, có thể vây xem mỹ nam, đối đáp một đôi lời.



“Trời ạ, ta phải đến chỗ Đoan quận vương nhờ hắn tự tay kí tên lên áo choàng. Viết là tặng cho Trương tiểu thư mến yêu mới được!”



“Muội cũng muốn, muội cũng muốn! Viết là tặng cho Nhị nương dễ thương. Ai cũng biết, nhũ danh của muội là Nhị nương mà! Có thể thấy được Đoan quận vương nhớ kĩ muội.”



Hai quý nữ hưng phấn nói chuyện, hồn nhiên không hề đề cập tới chuyện vì các nàng đã bỏ vào hai trăm lượng bạc nên mới nhận được áo choàng. Cũng không thèm nghĩ gì nữa, Trương thị là thế gia vọng tộc trong kinh thành, Đoan quận vương viết xong đều đưa qua cho Trương tiểu thư. Còn như Nhị nương, khuê nữ dân thường cũng có nhũ danh.



Bên kia, hai nữ nhi của quan viên cũng hưng phấn kêu ầm lên: “Trời ạ, ta phải đến chỗ Nghiêm thế tử để xin áo choàng mới được. Chàng tuấn nhã như vậy, cười cười cứ như mời gọi ta kìa.”



“Ta tới xin áo choàng của La nhị gia. Ai cũng biết, La nhị gia một lòng say mê Tạ tiểu thư, không tùy tiện nhìn nữ tử khác. Thế nhưng khi chàng đưa áo choàng cho ta thì phải hỏi nhũ danh của ta. Ta đáp, rồi sau đó chàng sẽ dùng viết viết lên áo choàng. Ta chết chìm trong hạnh phúc mất!”


Được tin tức của Cao công công, các quan viên tản đi, phi nước đại hồi phủ, bảo nữ quyến trong phủ đi tới phủ tướng quân lôi kéo cảm tình, nhằm mua lại chuôi quạt lá cọ trong tay Diêu Mật.



Cuối cùng Diêu Mật đã bán được chiếc quạt lá cọ này với giá hai nghìn lượng bạc, chia cho Cao công công một nghìn hai. Hai người đều cảm thấy mỹ mãn, ra hiệu bằng mắt, sau này có cơ hội lại hợp tác nhé!



Tới chiều tối, Diêu Mật kể chuyện đã bán quạt cho Sử Tú Nhi và Phạm Tình nghe, các nàng kéo tay của Diêu Mật lay lay, thét to: “Thật tốt quá, chúng muội còn tưởng quạt lá cọ không bán được, nhỡ đâu mùa hạ quạt vài cái mà bị rách thì chết. Bán đi là phải lắm.”



Diêu Mật cười nói: “Ta cũng nghĩ như vậy đó, phủ tướng quân của chúng ta bán quạt sung quân tư, nhà mình không cần phải nhịn ăn nhịn xài. Ngộ nhỡ các muội có hài tử, cũng không cần phải tiết kiệm, có một nghìn lượng bạc trong tay, không cần phải ưu sầu.” Nói xong mặt đột nhiên biến sắc: “Đừng lắc đừng lắc, bụng ta hơi đau!”



“Không phải là tỷ có chứ?” Sử Tú Nhi và Phạm Tinh vội vã ngừng tay, đỡ Diêu Mật nói: “Mau, nằm lên trên giường đi. Đợi chũng muội đi mời đại phu đến chẩn bệnh.”



“Lúc này mới mười ngày thôi mà, ngay cả có đi nữa, làm sao mà chẩn ra được?” Diêu Mật sững sờ, đột nhiên giãy khỏi tay của Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, chạy đến sau bình phong kiểm tra, một thời thét to: “Qùy thủy tới!” (Kinh nguyệt tới) Trời ạ, đứa trẻ mình chờ chẳng thấy bóng dáng đâu!



Sử Tú Nhi và Phạm Tinh vừa nghe, thất vọng một lúc, rồi lại kêu lên: “Nguy rồi, chúng ta lắc mất em bé của muội/tỷ rồi sao?”



Hai người nói, đột nhiên cũng bụng mình, nhìn nhau chăm chú, vội vã chạy ra sau bình phong, rất nhanh, đồng thời truyền ra tiếng cười lớn: “Em bé của muội cũng mất rồi!”



Không có em bé? Cố phu nhân mới lái xe đến ngoài cửa, nghe bên trong truyền ra tiếng thét mất em bé, nhất thời sắc mặt trắng bệch, tay chân run rẩy, vừa chạy vội vào cửa, vừa thét lên với nha hoàn theo sau: “Mau, phân phó quản gia mau mời đại phu vào phủ.”



Tiểu nha hoàn cũng nghe tiếng la, sớm bị dọa đến mức chẳng biết làm thế nào cho phải, vừa nghe Cố phu nhân dặn, liền xông thẳng ra phía ngoài, hét lên: “Không xong rồi, em bé của ba vị phu nhân bị mất rồi, mau đi mời đại phu!”