Mị Hương

Chương 9 : Bắt gian

Ngày đăng: 04:24 22/04/20


Với thính lực của Tạ Đằng, từ lâu đã phát giác được ngoài cửa có người rình coi, trên nóc nhà có người lật ngói, cách đó không xa còn có nhiều tiếng bước chân lộn xộn đang đến.



Là ai muốn phá hư chuyện tốt của người khác? Hừ, muốn bọn hắn xấu mặt à! Tạ Đằng khịt mũi, giật giật ấm trà trogn miệng, mặc kệ Diêu Mật đang giãy giụa, trong chốc lát nghe được tiếng chân bên ngoài đang tới gần, bất thình lình buông tay, miệng hé ra, phun ấm trà ra ngoài.



Diêu Mật đang ra sức kéo ấm trà, không ngờ Tạ Đằng lại đột ngột há miệng, nàng theo đà giật được ấm trà, chỉ nghe một tiếng “Phanh” vang lên, ấm trà đã nện mạnh trên đầu của nàng. Đầu nàng choáng váng, tay vừa trượt, “Rắc” một tiếng, ấm trà bị ném xuống đánh vỡ vụn, lá trà tung tóe đầy trên đất.



Tạ Đằng nhanh tay nhanh mắt duỗi chân đặt trên mông của Diêu Mật, nửa thân người ngửa ra, đưa tay kéo lấy Diêu Mật, đã thấy trên trán nàng nổi lên một cục u lớn, còn nàng thì yếu ớt ngất xỉu.



“Oành” một tiếng, Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết dẫn người phá cửa thư phòng ra, toàn bộ đám người đã ào vào bên trong. Đập vào mắt chính là hình ảnh Tạ Đằng đang ung dung ngồi trên thư án, Diêu Mật ngã dưới thư án, bên cạnh là một ấm trà vỡ nát.



“Biểu ca, huynh không sao chứ?” Cố Mỹ Tuyết lập tức vọt vào, vòng qua Diêu Mật và ấm trà bị vỡ tới bên cạnh thư án, giọng nói đầy ám chỉ: “Ta nghe nói có người tới đây quấy rầy biểu ca, liền ngay tức khắc đã dẫn người tới.”



Bởi vì trước kia liên tục có a hoàn đánh chủ ý lên người Tạ Đằng, thường đêm hôm khuya khoắc đến mai phục bên ngoài thư phòng của hắn, Tạ Đằng không chịu nổi bèn dặn dò quản gia mấy câu. Vì hiện nay quản gia phủ tướng quân đang giúp đỡ Mạnh Uyển Cầm quản lí việc nhà nên liền đem chuyện này nói cho Mạnh Uyển Cầm. Mạnh Uyển Cầm lập tức mượn cơ hội này để xử lí những a hoàn muốn tiếp cận Tạ Đằng. Giống như đêm hôm nay vậy, các nàng cũng nghĩ Diêu Mật nhất định là muốn câu dẫn Tạ Đằng, nên mặc dù là các nàng phá cửa xông vào, Tạ Đằng cũng sẽ không trách cứ các nàng, mà chi giao Diêu Mật cho các nàng xử lí.



Tạ Đằng lạnh lùng nhìn Cố Mỹ Tuyết, không đáp lại lời của nàng, hương thơm đặc biệt quanh quẩn trong chóp mũi hắn đã phai đi, tay chân không còn tê dại, nhưng hắn lại vô cùng bực dọc. Hắn có cùng tiểu đầu bếp này yêu đương hay không là chuyện của hắn, đám nữ nhân này sao lại dám phá cửa xông vào? Coi đây là nơi nào? Coi hắn là người nào?



Cố Mỹ Tuyết thấy cảnh tượng trong phòng liền tưởng là Diêu Mật vào phòng câu dẫn Tạ Đằng, bị Tạ Đằng dùng ấm trà đập cho bất tỉnh, trong bụng mừng thầm, đập đẹp lắm, xem ngươi sau này còn dám câu dẫn người ta nữa không?


Tay phải Tạ Đằng bất tri bất giác đã nắm chặt thành quyền, được lắm, ông nội tuy lớn tuổi, nhưng đúng là gừng càng già càng cạy, dù đã năm mươi tuổi nhưng thoáng qua vẫn nhìn ra được dáng dấp mỹ nam khi còn trẻ. Hiện giờ lại có bộ dáng thương xót người ta như vậy, tiểu đầu bếp này ngẩng đầu nhìn ông, ánh mắt lập tức thay đổi. Trông thật dịu dàng nhu thuận. Nàng vừa nãy còn cưỡi trên người ta, vậy mà ánh mắt nhìn ta lúc này thật hung hăng, không chút nào là giống khi nãy.



Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết thấy Tạ Đoạt Thạch gật đầu đồng ý cho ba người Diêu Mật ở bên cạnh hầu hạ ông, lập tức hiểu được, Tạ Đoạt Thạch chính là muốn che chở cho các nàng!



Cố Mỹ Tuyết đảo mắt nhìn ấm trà vỡ vụn trên mặt đất, cố ý nói: “Biểu ca, nàng yểu điệu xinh đẹp như vậy mà biểu ca cũng không thương tiếc đập ấm trà vào nàng.” Lão tướng quân, biểu ca không thích ả này, còn đập ấm trà vào ả, ông để ả hầu hạ bên cạnh như vậy, không sợ tình ông cháu sẽ bị ảnh hưởng sao?



Cố Mỹ Tuyết vừa dứt lời, Tạ Đoạt Thạch và đám người Tạ Thắng lập tức sửng sốt, tất cả đều dùng ánh mắt quở trách nhìn Tạ Đằng. Hảo tiểu tử, đang cùng người ta ân ái vui vẻ trên thư án, vậy mà vừa nghe có người đến, chỉ vì để giữ gìn mặt mũi đã thẳng tay đập tiểu đầu bếp người ta hôn mê bất tỉnh. Tiểu đầu bếp này đã trêu ai ghẹo ai chứ? Nửa đêm nửa khuya ra ngoài tắm rửa, lại bị ngươi dọa ngất rồi ôm vào thư phòng làm loạn, hiện giờ nàng bị đối xử như vậy, sau này chịu để ý ngươi mới là lạ!



Mặt Tạ Đằng tối sầm, hừ hừ trong mũi, cũng không lên tiếng giải thích, đồ quỷ nhỏ, chuyện ngươi tự làm mình hôn mê bất tỉnh, ta sẽ không nhắc lại. Nhưng chuyện đêm nay ngươi thổi mê hương mê đảo ta, nếu mà dám nói ra… ngươi chờ đó!



Thấy được ánh mắt của Tạ Đằng, Diêu Mật cố gắng bình tĩnh, nhanh chóng củng cố lại mục tiêu của mình, trong chốc lát nàng muốn chứng minh trong sạch của bản thân, vội vàng giải thích với Tạ Đoạt Thạch: “Vì trời nóng nên ta ra giếng múc nước rửa mặt, không ngờ ba người Tạ tướng quân lại giả quỷ dọa ta ngất xỉu. Lúc ta tỉnh lại đã thấy mình ở trong thư phòng. Trong lúc kinh sợ đã cầm ấm trà muốn đập Tạ tướng quân, không ngờ lại lỡ tay đập bản thân mình.”



Tạ Đoạt Thạch ra vẻ hiểu rõ tất cả, vừa nghe vừa gật đầu, tỏ ý toàn bộ đều tin vào lời của Diêu Mật. Da mặt của tiểu cô nương còn mỏng, không thể bóc trần lời nói của nàng.



Thấy Tạ Đoạt Thạch tin lời của mình, Diêu Mật đắc ý liếc nhìn Tạ Đằng, hừ hừ, uy phong cái quái gì? Chờ tới ngày gọi ta là bà nội đi cưng!



*** Ed tới đoạn suy nghĩ của ông nội, Tạ Đằng và Diêu Mật đều mỉm cười! :3, Tạ Đằng dễ thương quá, còn ghen với ông nội =)))), tưởng tượng Diêu Mật lúc bặm môi nhìn Tạ Đăng mà cười ha hả, đáng yêu khủng khiếp >