Miên Nguyệt

Chương 14 :

Ngày đăng: 02:23 19/04/20


Vì không để cho mình mất đi lý trí phá hư đại kế, ngày sư huynh lập gia đình, hắn chạy đến trong sơn động, dùng cự thạch đem mình nhốt bên trong, sau đó điểm đại huyệt quanh thân mình, cứ thế nghẹn hai ngày, nhưng mà cuối cùng, hắn vẫn mất hết lý trí, phá tung cự thạch, vào buổi sáng tứ ba sau ngày Giang Thanh Hiểu lập gia đình, chạy về Quy Niếp Môn, hạ mê dược đối phương, muốn đem hắn mang về Ba Tư thánh giáo.



Bất quá chuyện này lại bị tân nương phát giác, môn chủ Quy Niếp Môn cùng một vị trưởng lão duy nhất nghe thấy liền chạy tới, nhưng khi đó Trữ Thiên Phàm đã mất hết lý trí rồi, hắn giống như một con trâu điên cùng hai người môn chủ trưởng lão chiến đấu, chút không để ý mình đã để lộ chuyện luyện tập võ công thánh giáo Ba Tư.



Khi môn chủ cùng trưởng lão phát hiện cách thức võ công của hắn không đúng, lập tức kết hợp với tân nương võ công cũng không kém, cùng với Giang Thanh Hiểu đã tỉnh táo lại, bốn người liên thủ đem Trữ Thiên Phàm đánh trọng thương.



Theo lời Trữ Thiên Phong nói, lúc ấy Trữ Thiên Phàm đã thành công đem tâm pháp cao nhất của hai phái dung hợp làm một, hơn nữa tư chất căn cốt của hắn đều là loại tốt, thuở nhỏ lại có vô số linh dược tiên đơn nuôi dưỡng thân thể khỏe mạnh đó từ gốc, hai mạch nhâm đốc sớm thẳng một đường, cho nên hai cái lão gia khỏa kia cộng thêm tân nương, kỳ thật cũng chưa chắc là đối thủ của hắn, chính là lúc Giang Thanh Hiểu gia nhập, làm cho tâm thần hắn đại biến, dưới tình huống hỗn loạn mới có thể bị đánh trọng thương.



Tóm lại, Trữ Thiên Phàm sau khi trọng thương vẫn liều chết mà chạy. Quy Niếp Môn đối hắn hạ sát lệnh, bởi vì môn chủ cùng trưởng lão đều bị thương, cho nên sát lệnh nàycũng chỉ có Giang Thanh Hiểu đến chấp hành.



Bằng vào hiểu biết đối với Trữ Thiên Phàm, Giang Thanh Hiểu rất nhanh ngay tìm được hắn ở một hang động trên vách núi. Trữ Thiên Phàm tự biết hẳn phải chết, thực bình tĩnh nói ra thân thế của mình lai lịch, cùng với tình ý nhiều năm qua hắn đã giấu Giang Thanh Hiểu, sau đó thong dong nhận lấy cái chết.



Giang Thanh Hiểu thật không ngờ sư đệ đối với mình lại ôm ấp cảm tình như thế, tuy rằng tức giận, nhưng đối với sư để mình trông nom từ nhỏ, nói gì cũng không sát thủ được, cuối cùng hắn thở dài, cho Trữ Thiên Phàm mấy lượng bạc, để hắn về Ba Tư, từ nay về sau sư huynh đệ ân đoạn nghĩa tuyệt, vĩnh không thấy mặt.



Nam Cung Dạ Hiên nghe đến đó, liền thở dài, lắc đầu nói: “Giang Thanh Hiểu thật sự là quá ngây thơ rồi, nghĩ đến đối phương trở lại Ba Tư, chính là trời cao đất xa, tự nhiên mãi mãi không thấy mặt. Lại không biết người tâm ngoan thủ lạt như thế, muốn cái gì, đều bắt buộc có cho được, huống chi là người yêu khắc sâu trong lòng như thế.”



“Đó là tự nhiên.” Trữ Thiên Phàm bĩu môi: “Bá chủ kiêu hùng không đều là như vậy sao? Tâm can bảo bối của ngươi, lúc đó chẳng phải ngươi từ Nhiễm Trạch trong vương phủ cường ngạnh mang ra sao? Ca ca ta tự nhiên cũng không chịu hết hy vọng. Sau khi dịch dung giả dạng về Ba Tư, dưỡng thương ước chừng hơn một năm, mới làm cho nội thương đều khỏi hẳn, đáng tiếc bị môn chủ Quy Niếp Môn làm tổn thương tim mạch của hắn, mà khi đó thánh giáo lại đang ở thời buổi rối loạn, phải nói ca ca ta cũng thật có kiên nhẫn, cứ như vậy, hắn bình phục phản loạn trong giáo, lại đợi gần mười năm, thẳng đến võ công của mình cuối cùng đại thành, mới đi tìm Giang Thanh Hiểu.”



Nguyệt Nha Nhi “A” một tiếng, Trữ Thiên Phong nói tới đây đã thực rõ, y nắm chặt vạt áo Nam Cung Dạ Hiên, run giọng nói: “Ta… Mẹ ta có phải bị giết không? Có phải Trữ Thiên Phàm giết mẹ ta không?”



Trữ Thiên Phong vội vàng nói: “Uy, này, ngươi đừng đổ oan cho ca ca ta, đúng vậy, y theo tính tình của hắn, trừ bỏ Giang Thanh Hiểu, hắn ai cũng sẽ không lưu lại, chỉ tiếc ngươi nương mệnh không tốt, khi sinh ngươi liền khó sanh mà chết. Sau đó cha ngươi vẫn ở với ngươi, có lẽ là tính tình hắn cho phép, có lẽ là hắn biết sẽ có một ngày như vậy, tóm lại, nhà các ngươi trừ hai người bọn ngươi, ngay cả con chó cũng chưa dưỡng, cho dù cha ngươi thành minh chủ võ lâm, trong phủ cũng chỉ có ngươi cùng hắn là hai cái vật sống, làm cho ca ca ta muốn rút giận cũng không biết nên lấy ai rút.”



Nam Cung Dạ Hiên trừng mắt nhìn Trữ Thiên Phong, nghĩ thầm sao lại nói chuyện kiểu đó? Chỉ có hai vật còn sống? Đây chính là người trong lòng ca ca ngươi cùng tâm can bảo bối của ta đó.



Trữ Thiên Phong nhún nhún vai: “Ca ca ta đi vào nhà của ngươi, võ nghệ cha ngươi cũng không phải hời hợt, bất quá so với ta ca ca còn kém rất nhiều. Hắn liền cõng ngươi đào tẩu, chính là hắn đã bị thụ thương, cũng chạy được bao xa, sau khi lên núi, không biết vì sao, ngươi lại nhảy xuống vực thẳm, hắn cũng bị ca ca ta bắt được mang về Ba Tư, chớp mắt một cái, đã mười năm trôi.”



Đến tận đây, sự tình cuối cùng cũng đã rõ ràng. Nam Cung Dạ Hiên không khỏi thổn thức, nghĩ thầm nhạc phụ mình thật sự là lòng dạ đàn bà, lúc trước nếu một kiếm đem Trữ Thiên Phàm kia đâm chết, làm gì có chuyện phiền toái ngày nay. Bất quá nghĩ qua nghĩ lại, nếu không có như thế, Nguyệt Nha Nhi chính là con của minh chủ võ lâm, cả đời này, còn không biết có cùng hắn gặp mặt không, thì sao có thể tâm đầu ý hợp, không khỏi cảm thán quả nhiên là mọi sự đều do thiên định.



“Ngươi đến đây chắc không chỉ vì kể chuyện cho chúng ta nghe chứ?” Chuyện xưa nghe xong, Nam Cung Dạ Hiên cuối cùng cũng mở miệng, đem câu chuyện dẫn về chủ đề chính.
“Ân, trước kia ta nghe nói qua.”



Vương phi cũng nhảy xuống tới: “Thứ này tên là quỷ cười, kỳ thật chỉ là một ky quan nhân* mà thôi. Rất nhiều người sẽ bị tiếng cười cùng mặt của nó dọa, lại không biết sát chiêu chân chính của nó là sau khi cười xong sẽ phóng ra kim độc nhỏ như lông trâu. Vừa rồi dưới tình thế cấp bách, ta sợ nhất thời nói không rõ, ngươi sẽ trúng chiêu, cho nên liền rót nội lực thiên cân trụy vào trong cơ thể Nguyệt Nha Nhi, để lúc y rơi xuống đem ngươi cũng áp xuống. Bởi vì ám khí của quỷ cười này phóng ra ở ngực, cho nên chỉ cần các ngươi gục xuống, sẽ không chuyện này.”



_ ky quan nhân: người máy, nhưng là truyện cổ trang nên ta không thể dùng cái từ hiện đại này đành để nguyên mẫu.



“Trách không được, ta đã tự hỏi vào lúc nào mà Nguyệt Nha Nhi lại nặng như vậy, có thể đem ta áp gục xuống, còn tưởng rằng trong khoảng thời gian số thuốc bổ đã có tác dụng rồi.”



Nam Cung Dạ Hiên một bên Nguyệt Nha Nhi nâng dậy, vừa cười hỏi y nói: “Như thế nào? Cái đệm thịt của ta không tồi đi? Nếu còn té bị thương, trở về phải cố gắng tẩm bổ thêm một phen.”



Nguyệt Nha Nhi phủi phủi bụi bậm trên người, lắc đầu nói: “Không té bị thương.” Nghĩ nghĩ, lại tức giận trừng mắt nhìn Nam Cung Dạ Hiên một cái, than thở nói: “Tẩm bổ tẩm bổ, ngươi chỉ biết tẩm bổ, sớm muộn gì ta cũng sẽ tẩm thành heo cho ngươi xem.”



Nam Cung Dạ Hiên ha ha cười, vào Nam ra Bắc, trải qua vô số đại sự, nhưng là loại ky quan nhân vẫn là lần đầu nghe nói, nghĩ đến có lẽ là vật thất truyền đã lâu của võ lâm, nếu không vương phi làm sao biết vật này. Bất quá hiện tại tất nhiên cũng không phải thời điểm tốt để giải thích nghi hoặc.



Ba người cẩn thận tránh thoát bọn thị vệ tuần tra, tại nơi của người ta, Nguyệt Nha Nhi cũng không dám cậy mạnh, Nam Cung Dạ Hiên liền cõng y, cũng may thể trọng y cực nhẹ, cõng ở trên người cùng một cái bao tải cũng không gì khác nhau.



Dựa theo bản vẽ của Trữ Thiên Phong cho bọn hắn, quả nhiên đi vào một chỗ trước tẩm cung. Tuy rằng bóng đêm cực tối, nhưng cũng có thể từ trong bóng đêm nhìn ra hình dáng của cung điện này thập phần to lớn huy hoàng. Hiện tại còn chưa tới canh hai, trong tẩm cung nơi chốn đều thắp đầy đèn, còn ngẫu nhiên có âm thanh đàm tiếu của bọn nha hoàn truyền tới.



Nam Cung Dạ Hiên cùng Nguyệt Nha Nhi liếc mắt nhìn nhau, Nam Cung Dạ Hiên thầm nghĩ: không được, ta phải đi trước tham dò một chút, vạn nhất nhạc phụ đại nhân của ta đang bị Trữ Thiên Phàm bắt buộc làm chuyện riêng tư gì đó, để chp Nguyệt Nha Nhi cùng mẫu thân nhìn đến, thật không tốt a.



Nghĩ đến đây, liền nói với vương phi: “Nương, ngươi ở trong này bảo hộ Nguyệt Nha Nhi, ta lén vào xem nhạc phụ đại nhân bị giam ở nơi nào, sau đó mới quyết định.”



Có lẽ do tới nơi nà, vương phi cũng có vẻ chững chạc hơn, nghiêm nghị dặn dò: “Đứa con a, ngươi cũng cẩn thận chút, chớ để lộ hành tung, thân gia chưa chắc bị giam trong phòng kia, lúc tất yếu, có thể tiến bên trong gian phòng không người hoặc tìm xem mật thất hay tầng hầm ngầm. Nếu còn không được, đơn giản đánh bất tỉnh một nha hoàn, tha ra hỏi nàng một chút.”



Nam Cung Dạ Hiên gật đầu, thân mình phóng lên, sau đó lăn một vòng tại chỗ, liền với tay nhảy vào trong hành lang, động tác kia thật nhanh nhẹn nhanh chóng, chỉ sợ vượn và khỉ so ra cũng kém tên này vạn lần.



Nguyệt Nha Nhi vừa bội phục nhưng đồng thời, trong lòng lại hơi hơi phiếm đau, thầm nghĩ Nam Cung vì luyện võ công này, cũng không biết gặp bao nhiêu khốn khổ.