Miên Nguyệt
Chương 18 :
Ngày đăng: 02:23 19/04/20
Lời còn chưa dứt, Giang Thanh Hiểu đã khôi phục sắc mặt, bình tĩnh lên xe, vén mành lên ngồi vào trong xe.
“Nam Cung, tại sao ta lại thấy mã xa phu này có chút quái dị a, giống như… Giống như là đã từng gặp nhau ở đâu?” Không biết vào lúc nào Nguyệt Nha Nhi đã xuống xe ngựa đi tới.
Nam Cung Dạ Hiên hoảng sợ, vội vàng nói: “Người giống người cũng không phải không có, được rồi, sao ngươi lại đi xuống, thật sự là không ngại phiền toái.” Hắn nói xong, kéo Nguyệt Nha Nhi về phía xe ngựa tứ nhất.
“Nhưng ta muốn ngồi cùng cha ta mà, ngươi bồi ngươi nương được rồi.” Nguyệt Nha Nhi mân mê miệng, vừa mới nhận lại phụ thân, còn không kịp hảo hảo vui vẻ thân cận một chút, gia khỏa bá đạo Nam Cung này lại muốn đem y rời khỏi phụ thân sao? Hừ, không có cửa đâu.
“Ai nha, chẳng lẽ ngươi không thấy sao? Tính cha ngươi thích thanh tĩnh.” Nam Cung Dạ Hiên dứt khoát ôm lấy Nguyệt Nha Nhi, ghé vào lỗ tai y nhỏ giọng nói: “Huống chi, ngươi nhẫn tâm để ta ở trong xe chịu sự độc hại của mẹ ta sao? Ngươi cũng không phải không biết tính nàng.”
Ngẫm lại tính cách khủng bố của vương phi, Nguyệt Nha Nhi quả thực do dự. Dùng đầu ngón chân cũng có thể tưởng tượng, vương phi cực yêu hồ nháo ở đoạn hành trình nhàm chán này, sẽ gây sức ép như thế nào với Nam Cung Dạ Hiên, có mình ở bên cạnh hắn, đích xác có thể giúp hắn che chắn.”
Nguyệt Nha Nhi ở giữa tình và hiếu khó trọn vẹn cuối cùng vẫn là chọn bồi chồng, y cũng cảm thấy tính cha đẻ của mình rất thanh đạm, huống chi, y cho rằng chỉ cần mình và Nam Cung Dạ Hiên có thể cuốn lấy vương phi, không để nàng chạy đến trước mặt Giang Thanh Hiểu phá hắn, cái này đã là hiếu thuận lớn nhất đối với cha.
Một ngày sau, bọn họ tiến vào sa mạc lần thứ hai. Vẫn là một đội sáu mươi binh lính, còn có rất nhiều lạc đà cùng mấy chiếc xe lạc đà kéo thật to, Nam Cung Dạ Hiên vẫn nhớ yêu cầu của bảo bối nhi nhà mình, quyết định sau khi xuyên qua sa mạc, sẽ đem bọn lạc đà này mang hết về vương phủ để nuôi.
Cát vàng mênh mông, mặt trời chói chan nhô lên cao.Âm thanh du dương của lục lạc quanh quẩn trong sa mạc. Nguyệt Nha Nhi từ trong xe ngựa chui ra, nhảy xuống xe lên xe của Giang Thanh Hiể, y cố tình muốn nhìn mặt xa phu kia một chút, nhưng mà đối phương vẫn cúi đầu, cái mũ to đã đem khuôn mặt hắn khe khuất hết, cái gì cũng nhìn không thấy.
Nhớ tới lời Nam Cung Dạ Hiên nói, có lẽ xe phu này là có bí mật gì đó không muốn cho người khác biết, không cần xâm sôi nhiều quá. Thế là Nguyệt Nha Nhi chỉ nhìn hai mắt, sau khi không có kết quả liền bỏ qua, khom người đi vào trong xe, chỉ chốc lát sau, bên trong liền truyền ra những tiếng cười vui vẻ.
Xa phu cũng quay đầu lại nhìn xe ngựa một cái, bởi vì có mành chắn, cho nên hắn nhìn không thấy cảnh ở bên trong, nhưng trên mặt của hắn, bỗng nhiên lại lộ ra một nụ cười ấm áp.
Bỗng nhiên, một sĩ binh kêu to lên: “Không tốt, có cướp đường.” Theo tiếng kêu, khoảng trời xa xa lại bốc lên một đám bụi.
Nguyệt Nha Nhi ở trong xe cũng nghe thấy tiếng kêu to đó, trên mặt lập tức biến sắc, hét lớn: “Nguy rồi, có cướp đường, bọn lính nói đây là đám côn trùng có hại đáng sợ nhất sa mạc. Bọn họ mỗi người có võ công cao cường lại nhanh như gió, Nam Cung chỉ có hơn hai mươi tên ảnh vệ hộ vệ, không biết có thể ngăn cản được hay không.”
Y vừa nói xong, liền tính ra khỏi xe, lại bị Giang Thanh Hiểu kéo lại, nghe hắn mỉm cười nói: “Không cần sợ hãi, phụ thân đã khôi phục lại võ nghệ, chông ngươi cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, đối phó với bọn cướp, hai người chúng ta là đủ.
Nguyệt Nha Nhi nhìn thấy phụ thân tự tin như thế, không khỏi yên lòng, bất quá y không nhìn thấy, xa phu ở bên ngoài lúc Giang Thanh Hiểu nói đối phó hai người mã tặc chúng ta vừa đủ, tay nắm roi ngựa đột nhiên buộc chặt.
“Không được, nhất định phải để Nam Cung Dạ Hiên tìm ra đại ma đầu kia, bằng không cha ta chẳng phải rất nguy hiểm.” Nguyệt Nha Nhi lớn tiếng kêu, một bên chạy đến trước mặt Nam Cung Dạ Hiên, giữ chặt tay áo hắn, vội vàng nói: “Không biết gia khỏa kia giả dạng thành bộ dáng gì trà trộn vào, ngươi mau tìm tìm đi.”
Nam Cung Dạ Hiên cảm thấy choáng váng, nghĩ thầm rối loạn rồi rối loạn rồi, thật sự là rối loạn. Hắn trừng mắt nhìn Trữ Thiên Phong một cái, tức giận nói: “Ngươi còn có việc gì sao?”
“Ta… Đại ca của ta…” Trữ Thiên Phong còn đang giãy giụa, hắn không muốn tiếp chưởng thánh giáo, hắn luôn muốn cùng sư huynh song túc song phi, sống qua chuỗi ngày chỉ nguyện làm uyên ương không nguyệt làm tiên a.
“Ngươi rốt cuộc ở đây làm cái gì hả?” Ca phu luôn luôn ở trên xe cuối cùng cũng mở miệng.
“A…” Trữ Thiên Phong quát to một tiếng xoay người sang chỗ khác, thấy Trữ Thiên Phàm mang mũ, mặc bố y, không dám tin tưởng hai mắt của mình nữa. Hắn… Đại ca cao quý vô cùng của hắn, thế nhưng… Thế nhưng vì Giang Thanh Hiểu, biến thành một xa phu gã tầm thường như vậy? Ông trời, trong tay của hắn thế nhưng thật ự đang cầm roi ngựa.
Trữ Thiên Phong kém chút té xỉu. Chợt nghe ca ca hắn lại mang theo cái giọng không một chút cảm tình hỏi một câu: “Ngươi rốt cuộc ở đây làm cái gì chứ? Còn có, hồi nãy ngươi nói đi tìm Nam Cung Dạ Hiên, là chuyện gì?”
“Cái kia… Này… Cái kia… Hắc hắc…” Mồ hôi Trữ Thiên Phong đổ từng giọt xuống cát, xoay người, trên mặt lập tức tươi cười nịnh nọt, vỗ vỗ đại điêu bên người, hắn cười nói: “Đại… Đại ca, ta… Ta đây không phải đưa Thanh Vũ đến cho ngươi sao? Từ KHI ngươi tàn nhẫn bỏ nó trốn nhà ra đi, Thanh Vũ đã không ăn thứ gì, cho nên ta mang nó tới tìm ngươi.”
“Nếu Thanh Vũ đã đưa đến, ngươi có thể đi trở về rồi.” Trữ Thiên Phàm lạnh lùng nói xong, hướng đại điêu vẫy vẫy tay, con điêu kia liền thuận theo tiêu sái đi qua.
Cả người Trữ Thiên Phong đều 囧, nghĩ thầm ta… Ta cưỡi điêu tới được, hiện tại ngươi đem điêu lấy đi rồi, ta… Ta tính sao đây a? Đại ca, ngươi cũng vô tình với người nhà đi?
“Ngươi còn có việc gì sao? Hay là nói, ngươi muốn cùng ta nói chuyện ngươi đi tìm Nam Cung Dạ Hiên?” Âm thanh của Trữ Thiên Phàm lần thứ hai vang lên, làm cho trên người Trữ Thiên Phong lại đổ mồ hôi lạnh nhiều ra một tầng.
“Nga… Không… Không có việc gì đâu, ta muốn cùng đại ca nói một câu thuận buồm xuôi gió. Lần đi Trung Nguyên, đường sá xa xôi, đại ca ngươi phải bảo trọng thân thể a.”
Trữ Thiên Phong đều sắp khóc lên, bất quá không phải vì luyến tiếc đại ca của hắn, mà là không biết mình phải làm sao trở về từ trong sa mạc.
“Ân, đã biết, ngươi trở về đi.” Trữ Thiên Phàm nói xong, liền xoay ngươi mình, đưa roi ngựa trong tay thoáng giơ lên, ý bảo mình phải đi.
Trữ Thiên Phong mang vẻ mặt khóc tang, cái gì nói cũng không nên lời, cuối cùng vẫn là Nam Cung Dạ Hiên hảo tâm tặng hắn một con ngựa cùng mấy túi đồ ăn nước uống, mới để cho hắn cưỡi ngựa rời khỏi.