Miên Nguyệt

Chương 7 :

Ngày đăng: 02:23 19/04/20


“Ngươi… Ngươi không thể nói chuyện không giữa lời…” Nguyệt Nha Nhi bị dọa cho hồn phi phách tán, mà Nam Cung Dạ Hiên lại đỏ mắt, đưa tay muốn xé bỏ hà y trên người y.



“A…” Một tiếng kêu nhỏ, Nam Cung Dạ Hiên vụt tay về nhanh như tia chớp, không dám tin nhìn bộ hà y kia.



Hà y vẫn chói sáng tràn đầy màu sắc như cũ, xinh đẹp đẹp đẽ quý giá. Tựa như nó đợc dệt bằng loại vải thập phần trân quý. Nhưng mà Nam Cung Dạ Hiên lại dám khẳng định, lúc nãy khi mình đưng tay đụng vào, nó đã đâm mình một cái.



Đây là chuyện gì đây? Hắn cảm thấy rất kinh ngạc. Bỗng nhiên điện quang chợt lóe trong đầu, hắn nhớ tới cuốn tiểu thuyết được quảng bá rộng rãi có tên là Tây Du, trong đó hình như cũng từng miêu tả loại hà y này, dựa vào y phục này, một vương phi bị bắt cóc đã nhiều năm cũng không thể làm cho yêu quái đến gần người.



Nguyệt Nha Nhi cũng chú ý tới sự khác thường của hắn, vội vàng đứng dậy xem xét, chỉ thấy trên năm đầu ngón tay của Nam Cung Dạ Hiên đều có một điểm đó, nhìn kỹ, quả nhiên là chảy máu.



“Xảy ra chuyện gì?” Nguyệt Nha Nhi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn: “Móng sói của ngươi sao lại bị chảy máu? Không phải là bị kim đâm đi?”



Nam Cung Dạ Hiên gật đầu, trầm thanh nói: “Đích thật là bị kim đâm.” Vừa nói xong, hắn còn cảm thấy không phục, phải kéo cổ áo Nguyệt Nha Nhi xuống, kết quả trên tay lại là một trận đau nhức.



Lúc này đây, Nguyệt Nha Nhi cũng nhìn ra vấn đề chỗ, quá sợ hãi nói: “Không thể nào, chẳng lẽ… Chẳng lẽ là y phục của ta? Hắn cúi đầu nhìn xem, chỉ thấy hà y vẫn là như cũ, thân thủ sờ sờ, mềm mại vô cùng, không hề có vật nhọn nào.



“Xem ra cái này quả nhiên là thất thải hà y.” Nam Cung Dạ Hiên thở dài, biết tối nay không thể đùa tiếp, liền ủ rủ ngồi vào cái ghế đối diện giường.



“Thất thải hà y là gì? Tay ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Không phải y phục của ta đâu, xem, ta sờ lên cũng chưa có việc gì.” Nguyệt Nha Nhi vừa nói, liền sờ soạng một lần.




Tảng đá lơn trong lòng Nam Cung Dạ Hiên đột nhiên biến mất. Trước kia hắn vẫn sợ hãi Nguyệt Nha Nhi vẫn sẽ không chấp nhận mình, mặc dù điều kiện của mình rất tốt, ai cũng không thể trốn khỏi hấp dẫn của hắn, nhưng dù sao chuyện cảm tình này vẫn phải chú ý đến duyên phận.



Hắn sợ hãi chỗ nguyệt lão, tơ hồng của mình và Nguyệt Nha Nhi vẫn không chưa bện vào nhau. Nhưng hiện tại, hắn không lo lắng, hắn phải làm, chính là đem Nguyệt Nha Nhi lôi vào trong thế giới của mình, không cho phần tử nguy hiểm gì tới gần, một ngày nào đó, trong lòng Nguyệt Nha Nhi sẽ có hắn.



Đương nhiên, làm như vậy thực đê tiện, nhưng Nam Cung Dạ Hiên không hề nghĩ như thế. Hắn tuy rằng hắn không phải hạng người đại gian đại ác gì, nhưng là tuyệt đối cũng không được xưng là người tốt, danh hào sát thủ vương gia, cũng không phải trưng chơi.



Dưới tâm tình vui vẻ, rất nhanh liền ngủ say, cảm giác hương vị ngọt ngào vô cùng, ngủ thẳng đến hừng đông, khi Thu Hương tới kêu mở to mắt.



Nguyệt Nha Nhi lại đã sớm tỉnh, đã rửa mặt chải đầu xong. Nam Cung Dạ Hiên để Thu Hương chải đầu cho mình, thấy nha hoàn bên mình vẫn ấp a ấp úng tựa hồ muốn nói lại thôi, trong lòng hắn biết đối phương muốn hỏi chuyện gì, liền khụ một tiếng, thản nhiên nói: “Ngươi không cần tò mò, tối hôm qua không có xảy ra chuyện gì.”



“Oa, không nghĩ tới y phục kia của Nguyệt Nha Nhi thật là tiên y a?”



Thu Hương la hoảng lên, lại bị chủ tử nhà mình lấy trừng mắt, nghe hắn xót xa xót xa nói: “Sao vậy? Y phục của y là tiên y, ngươi thật cao hứng sao?”



“Nga, không… Không phải, nô tỳ chỉ là có chút ngạc nhiên thôi.” Thu Hương lập tức thay vẻ mặt tươi cười, nịnh nọt cười nói: “Nô tỳ biết, tối hôm qua không phải công lao của bộ tiên y kia của Nguyệt Nha Nhi, là chủ tử nhân nghĩa thiện lương, cuối cùng mới buông tha y một con ngựa.”



“Thu Hương tỷ tỷ, ngươi đổi trắng thay đen thì cũng thôi, sao còn nói Nam Cung nhân nghĩa thiện lương, hắn sẽ không đem mấy câu đó làm khích lệ đâu, ngươi cẩn thận vỗ mông ngựa vỗ nhầm chân ngựa.” Nguyệt Nha Nhi không biết lúc nào đã vào trong, cầm một khối bách hợp tô trong tay, vừa ăn vừa cười.