Miêu Cương Kỳ Tình Hệ Liệt

Chương 18 :

Ngày đăng: 19:28 20/04/20


Thiệu Thánh Khanh khàn giọng hỏi “Tiểu quai, ngươi làm sao vậy? Sao lại khóc?”



Bị Thiệu Thánh Khanh hỏi Lăng Quất Lục mới phát hiện trên mặt mình toàn là nước mắt, vội vàng lau đi, lúng túng nói “Không có việc gì, ta không sao.”



Thiệu Thánh Khanh lấy tay lau nhẹ những giọt lệ trên mặt hắn, giọng càng dịu dàng “Đừng khóc, ta đã nói bảy ngày sau sẽ trở lại, bảy ngày sẽ qua rất nhanh”



Lăng Quất Lục càng lau, nước mắt càng chảy ra nhiều hơn. Hắn không khỏi nghẹn ngào, khẩn cầu lần nữa “Ta muốn theo bên cạnh ngươi, Thánh Khanh, đưa ta đi có được không?”



Nhìn hắn khóc thương tâm như thế, Thiệu Thánh Khanh có chút dao động. Thế nhưng vừa nghĩ đến đường đi khổ cực, cũng chẳng phải du sơn ngoạn thủy gì mà đi một chút nghỉ một chút. Hắn đi vì công việc, chỉ sợ dọc đường còn phải vừa đi vừa chạy. Thân thể Lăng Quất Lục yếu ớt, lần trước còn bỗng nhiên phát bệnh trước mặt hắn, nghĩ đi nghĩ lại thế nào cũng không thỏa đáng. Cuối cùng hắn lắc đầu “Không được, ngươi không thể đi.”



Trầm giọng xuống, Thiệu Thánh Khanh dỗ dành “Đừng khóc, ta sẽ về rất nhanh thôi. Ngươi có muốn gì không, ta sẽ mang về cho ngươi?”



Lăng Quất Lục lắc đầu “Ta cái gì cũng không cần, chỉ cần ngươi mau trở lại”



Hắn nói chân thành như vậy, Thiệu Thánh Khanh thấy rất xúc động. Một dòng tình cảm tiếc thương bị Lăng Quất Lục khơi mào.



Hắn đối với tiểu tình nhân này tình cảm càng ngày càng sâu, sâu đến hắn cũng không tin nổi. Cổ họng hắn khô rát, đưa Lăng Quất Lục ôm chặt vào lòng. Hắn thật muốn cuồng nhiệt thương hắn một phen, rồi lại nhớ đến bọn họ đêm qua yêu kịch liệt thế nào. Đêm nay Lăng Quất Lục hình như không thật thoải mái, không đành lòng để cơ thể hắn phải gánh vác thêm nữa, sợ hắn ăn-không-tiêu. Bởi vậy Thiệu Thánh Khanh đè xuống khát dục liệt ái trong lòng.



Giúp Lăng Quất Lục nằm xuống, hắn tỉ mỉ đắp chăn “Tiểu quai, ngươi ngủ một chút đi. Ta đi kiểm tra đồ đạc mai phải mang theo, lát nữa trở lại.”



Lăng Quất Lục quanh mắt đều là lệ, hỏi “Ngày mai chừng nào ngươi đi?”



“Trời còn chưa sáng thì phải đi rồi.”



Nghe vậy Lăng Quất Lục thiếu chút nữa lại khóc tiếp “Sớm như vậy?”



“Đi càng sớm thì có thể về càng sớm, hơn nữa tá điền đều đang đợi giống trà. Tiểu quai, đừng khóc, ngươi khóc ta lại càng luyến tiếc.” Thiệu Thánh Khanh vuốt nhẹ tóc hắn, không ngừng yêu thương dỗ dành hắn.



An ủi một hồi, cuối cùng thấy Lăng Quất Lục ngừng rơi lệ, hắn mới đi chuẩn bị đồ. Lăng Quất Lục kéo áo hắn cầu xin “Đừng, bồi ta ngủ có được không?”



Không thể từ chối, Thiệu Thánh Khanh tiếp tục ôm hắn sát vào mình, Lăng Quất Lục cũng gắt gao ôm lấy hắn. Sự trìu mến của Thiệu Thánh Khanh khiến lòng hắn vô cùng hỗn độn, làm hắn vừa khó chịu vừa sung sướng. Khó chịu là vì mình rất nhanh sẽ phải chết, vui sướng là vì trước khi chết hắn còn được chạm vào Thiệu Thánh Khanh. Hắn nghĩ bản thân mình thật hạnh phúc.



Bảy ngày tuy rằng ngắn nhưng sợ rằng sau khi Thiệu Thánh Khanh rời đi chính là lúc hắn phải chết, sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa. Vì Thiệu Thánh Khanh không phải người mà Thần Tử nói, hắn có yêu Thiệu Thánh Khanh nhiều thế nào cũng vô dụng. Nghĩ tới đây, nước mắt như muốn chảy ra, hắn thút thít “Thánh Khanh, ngươi có thích ta không?”



Thiệu Thánh Khanh không hiểu vì sao hắn lại hỏi vậy nhưng vô cùng yêu thương trả lời “Tiểu quai ta thích ngươi!”



Nghe được câu trả lời của hắn, Lăng Quất Lục run người. Thiệu Thánh Khanh có phải người mà Thần Tử nói hay không cũng không quan trọng nữa, chỉ cần biết hắn thích mình là đủ rồi.



Chủ động ôm lấy cổ Thiệu Thánh Khanh, hắn kích động nói “Ta cũng thích ngươi, Thánh Khanh, rất rất thích. Thực sự ta cũng không biết phải hình dung như thế nào nhưng nói chung là, ta rất thích ngươi.”



Toàn thân bỗng run lên, Lăng Quất Lục đỏ mặt “Không chỉ là thích mà thôi, ta… ” bình tĩnh nhìn Thiệu Thánh Khanh, không như bình thường lúc nào cũng cúi mặt, hắn nói “Ta yêu ngươi.”



Thiệu Thánh Khanh hô hấp trở nên khó khăn. Tuy rằng từ biểu hiện của Lăng Quất Lục cũng nhìn ra được tình cảm của hắn nhưng nghe được chính miệng hắn nói ra, hắn thật không thể áp đảo được sự kích động này.



Hắn vuốt nhẹ mặt Lăng Quất Lục, thâm tình hôn lên đôi môi “Tiểu quai, ngươi hại ta lại rất muốn luyện công, nhưng đêm qua chúng ta như thế ngươi còn… đau nhức không?
Lý di nương bị kích động mạnh, nhất thời cũng thấy hoang mang lo sợ, liền gật đầu nói “Được, gọi đại phu đến xem”



***



Tôi tớ đặt thân thể Lăng Quất Lục lên giường, thỉnh đại phu đến. Đại phu nhăn mặt trách mắng “Đây là ý gì? Người chết rồi mới gọi ta tới khám, đáng nhẽ phải nhanh nhanh lo hạ táng chứ?”



Thiệu Thánh Tâm khóc trên mặt toàn là nước mắt “Thế nhưng hắn vừa ngã xuống đã chết, không thấy có dị trạng”



Đại phu không chuẩn ra được hắn mắc bệnh cấp tính gì đã đi. Lý di nương thấy hắn chết kỳ quái như thế, sợ rằng Lăng Quất Lục chết là do bệnh truyền nhiễm, không cho ai lại gần khu nhà của hắn, ngay đến tử thi cũng không dám cho đem ra ngòai, muốn hỏa thiêu cả gian nhà để mọi đồ dùng của Lăng Quất Lục đều cháy sạch không sót lại gì. Có như vậy mới tránh cho mọi người bị nhiễm bệnh.



Nghe vậy Thiệu Thánh Tâm khẩn cẩu “Mẹ đừng làm thế. Nếu mẹ hỏa thiêu hắn thì sau này biết ăn nói với ca ca ra sao?”



“Nói thế nào à? Nói hắn bị bệnh cấp tính mà chết, không liên quan chúng ta, đương nhiên là không cần ăn nói gì rồi. Lập tức chuẩn bị hỏa thiêu.”



“Thế nhưng, thế nhưng…” Thiệu Thánh Tâm không dám phản bác mẹ nàng, cũng không biết nên phản bác như thế nào, đành sướt mướt lau nước mắt.



Lý di nương không thèm để ý nàng, muốn nàng tránh xa xa một chút để khỏi nhiễm phải quái bệnh, sau đó ra mệnh lệnh “Đổ dầu xung quanh phòng rồi châm lửa, chuẩn bị cho tốt rồi lập tức đốt.”



Dầu rất nhanh được tưới xong, bà hạ lệnh phóng hỏa, một hồi cả gian nhà đã cháy bùng lên.



Bởi vì tưới thêm dầu, lửa cháy càng thêm vượng thịnh, hỏa diễm đặc khói làm người ta khó chịu, tôi tớ đều lùi lại, không dám tiếp cận gian nhà. Thiệu Thánh Tâm hai mắt đẫm lệ lờ mờ nhìn gian nhà rơi vào biển lửa, khóc càng thảm thiết.



***



Dọc đường đi phong trần mệt mỏi, Thiệu Thánh Khanh so với dự định bảy ngày đã về sớm một ngày, trọng yếu là mầm trà cũng nhờ người mang về, chính mình chạy về trước. Nghĩ đến biểu cảm của Lăng Quất Lục lúc thấy hắn về sớm một ngày, dọc đường bôn ba đều trở nên đáng giá.



Hắn kích động bước vào đại môn Thiệu gia, thủ vệ thấy hắn như thể câm điếc giật mình.



Hắn cười nói “Mấy ngày nay trong nhà có việc gì không?”



Thủ vệ cùng tôi tớ không dám nói lời nào, vẻ mặt kinh hoàng. Thiệu Thánh Khanh nhìn sắc mặt họ có vẻ không đúng, lập tức hỏi “Làm sao vậy? Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?”



Tôi tớ nhìn xung quanh một chút, thấy không có ai mới dám nói “Nghe nói Thiếu phu nhân hình như sinh bệnh, không biết là bệnh tình quái dị thế nào, gọi đại phu đến cũng chẩn không ra. Sau đó phòng của Thiếu phu nhân hình như bị niêm phong. Vừa rồi có người ra nói hình như đang hỏa thiêu gian phòng.”



“Hỏa thiêu?”



Ngực Thiệu Thánh Khanh như bị cả một tảng đá lớn đè lên khiến hắn không thở nối. Một loại cảm giác bất an khó hiểu dấy lên, hắn không khỏi lo lắng cho Lăng Quất Lục. Hắn không thể tin di nương lại có thể làm ra cái việc như thế này, một dự cảm không lành cuốn sạch lý trí của hắn.



Hắn đẩy thủ vệ ra, không nói lời nào nhằm thẳng hướng gian nhà của Lăng Quất Lục mà chạy.



***



(*) tiểu biệt thắng tân hôn: đại để ý là sự cách xa phân li để lại ấn tượng mạnh hơn tân hôn  (cái này là bạn Kaz bảo:”>)