Minh Kính Đài

Chương 111 :

Ngày đăng: 02:03 19/04/20


Đệ thập nhất chương



Thành Tùng Lai.



Hoắc Phong vừa mới đánh hạ tòa thành trì này liền dẫn người tiến vào chiếm giữ phủ đệ Thái Thú. Thái Thú đã muốn đầu hàng, có thể nói việc đánh hạ tòa thành trì này không quá nhiều phí sức lực.



Bất quá Hoắc Phong cũng không vì thế cục hiện nay mà vui sướng, đây chẳng qua chỉ là khởi đầu, nơi gian nan nhất còn ở phía sau. Hắn đã nhận được tin báo trước đó, đại quân của triều đình đang hướng bên này xuất phát. Mà Gia Chính đế dùng bốn tòa thành trì làm lễ thuyết phục Côn quốc liên kết với Nam Sở quốc xuất binh tương trợ, thế cục lập tức trở nên không rõ ràng.



Hoắc Phong biết, tốc độ của họ phải nhanh hơn, thừa dịp binh mã Côn quốc chưa đến trước thì càng phải đánh chiếm thêm nhiều thành trì nữa, như vậy binh mã của hắn mới có thể hội hợp.



Không nghĩ tới Gia Chính đế thế nhưng lại đem bốn tòa thành trì để đổi lấy sự tương trợ của Côn quốc, đối với một hoàng huynh như vậy, Hoắc Phong càng không có nửa điểm áy náy.



“Vương gia, trên chiếu thư Hoàng Thượng nói Thế tử điện hạ cùng tiểu thiếu gia ở trong cung, có nên nghĩ biện pháp cứu họ ra hay không Hoàng Thượng khẳng định sẽ lấy hai vị thiếu gia làm con tin áp chế Vương gia.” Đường Niên — mưu sĩ của Hoắc Phong sầu lo nói.



Thái độ của Hoàng Thượng khi ra chiếu thư sau đạo thánh chỉ thứ nhất vô cùng khác lạ, không thể không khiến người nghĩ đến hai hài tử kia đang nằm trong tay Hoàng Thượng.



Trên mặt Hoắc Phong không thấy chút lo lắng nào, hắn nhìn chằm chằm địa đồ tác chiến bình tĩnh nói: “Hoàng Thượng chẳng qua đang phô trương thanh thế thôi, hài tử căn bản không ở trong tay hắn.”



“Không ở trong tay Hoàng Thượng!” Đường Niên kinh ngạc.



Hắn là mưu sĩ của Hoắc Phong sau khi người này khởi binh liền tiến đến tìm nơi nương tựa, thấy Vương gia chắc chắn như vậy, hắn thầm nghĩ chẳng lẽ Vương gia đã cứu hài tử ra rồi Lại thấy vẻ mặt Vương gia bình tĩnh, không một chút lo lắng cho hài tử, Đường Niên càng khẳng định suy đoán của mình.




“Đại nhân anh minh.”



“Đi đi. Phải hết sức cẩn thận, không được để kẻ khác phát hiện là chúng ta làm.”



“Đại nhân yên tâm!” Người nọ lĩnh mệnh rời đi.



Trong mắt Y Trọng Nhân hiện lên một mạt băng lãnh, Thiên Thần giáo Thật là ngay cả cóc nhái cũng dám nhảy ra ngoài giương oai.



Trước gương sáng, Y Trọng Nhân nhất bút chậm rãi vẽ một đường đỏ thẩm sắc nét ở đuôi mắt. Sau khi vẽ xong, y lại từ tốn kẻ môi. Đôi môi màu tử sắc, đuôi mắt màu đỏ thẩm, khuôn mặt trắng bệt, tạo ra một gương mặt yêu dị.



Nửa canh giờ trước sau, Y Trọng Nhân nhận được hai phong mật thư khác nhau của Trương Trung cùng Như Quý phi, nói cho y biết đêm nay sẽ hành động. Khóe miệng của Y Trọng Nhân hiện lên một tia cười lạnh.



“Hài tử, từ hôm nay trở đi ngươi gọi là Y Trọng Nhân, ‘Trọng sinh làm người’. Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, ngươi hãy quên tên cũ của mình, ngươi hiện tại họ Y, là tiểu thái giám vừa tiến cung. Mạng của ngươi không dễ gì có lại được, không cần nghĩ đến việc báo thù, sống sót mới quan trọng nhất.”



Y Trọng Nhân buông bút vẽ, tại gương đồng tỉ mỉ nhìn dung nhan của mình.



Sống sót mới trọng yếu sao Vậy cha mẹ y chết đi Thân nhân của y đều chết đi thì tính sao đây Y vứt bỏ tự tôn của nam nhân thì tính là cái gì Không, sống sót không phải là việc trọng yếu.



Đứng lên, chỉnh lý y phục một chút, Y Trọng Nhân mặc thêm kiện áo choàng rồi xuất môn. Mặt trời đã khuất sau núi, buổi sớm vào tháng mười một đã không còn có nửa điểm ấm áp. Gió lạnh lẽo thổi qua, Y Trọng Nhân tiến cung.