Minh Kính Đài

Chương 114 :

Ngày đăng: 02:03 19/04/20


Đệ thập tứ chương



Hoắc Phong cùng binh mã Hoàng Hãn sau khi hội hợp, liền gặp được binh sĩ đại quân tiên phong Côn quốc, hai bên đại chiến vô cùng quyết liệt.



Binh mã Côn quốc lặn lội đường xa, còn chưa chỉnh đốn lại quân ngũ đã gặp phải một hồi đại chiến, đương nhiên là chịu thiệt, nhưng Hoắc Phong bên này cũng không chiếm được bao nhiêu lợi. Binh mã Côn quốc hiện tại lui về thành Tam Khâu dốc lòng tử thủ chờ đợi viện quân đến, Hoắc Phong hạ lệnh công thành, sau ba lượt, đối mặt với các tướng sĩ thương vong, hắn cần phải hạ lệnh lần thứ hai, vây thành.



Đối mặt với trạng thái giằng co như thế này, Hoắc Phong đã không chợp mắt suốt ba ngày, hắn luôn luôn ở cùng Hoàng Hãn, Đường Niên thương nghị trận này nên đánh như thế nào, nên chiếm thành Tam Khâu ra sao. Một khi viện quân Côn quốc hoặc là viện quân triều đình đến, bọn họ sẽ rơi vào thế bị động.



Bọn người Hoàng Hãn cùng Đường Niên vẫn đang thảo luận, Hoắc Phong xoa ấn đường không tham dự, chỉ nghe các bộ hạ thương lượng. Hắn hiện tại cũng không có biện pháp gì tốt.



“Vương gia! Vương gia! Chuyện lớn rồi! Chuyện lớn rồi!”



Một người từ bên ngoài xông vào, thần sắc kích động lại dẫn theo điểm không thể tin được.



Hoắc Phong nhíu mày: “Đại sự gì mà khiến ngươi rối loạn kích động như thế Hay là trong thành có động tĩnh ”



Người vừa vào gọi Cát Đệ, là biểu đệ của Nguyễn Hình Thiên. Người này tính cách trong sáng,lại là một tay y thuật hiếm thấy, Nguyễn Hình Thiên lo lắng cho Vương gia, liền phái Cát Đệ ở đây chiếu cố Hoắc Phong.



Cát Đệ giỏi kết giao, tại Hoắc gia quân còn có danh hiệu “Mật thám”, loại thời điểm này, việc mật thám của Cát Đệ đối với Hoắc Phong rất hữu dụng.



Cát Đệ hai mắt sung huyết, thở hổn hển không ngừng, run giọng hô lên: “Hoàng Thượng đã chết!”



“Cái gì!”



Tất cả đều ngây ngẩn cả người, Hoắc Phong theo bản năng hỏi: “Chết như thế nào!”



Cát Đệ nuốt nuốt nước miếng, đêm mọi việc kể lại vắn tắt: “Nghe nói Trương Trung mưu loạn, giết chết Hoàng Thượng. Trương Trung bị Như Quý phi vừa vặn bắt được, mất mạng ngay tại chỗ. Trước khi chết Trương Trung ở trước mặt Hoàng Thượng nói Tôn Quý Vũ cùng Vương gia âm thầm thông đồng muốn làm phản, Hoàng Thượng trực tiếp lệnh Y Trọng Nhân giết chết Tôn Quý Vũ.”



“Hiện tại Thái tử đã đăng cơ, Y Trọng Nhân trở thành Đốc công Hỗ An Vệ cùng Ti sử Ngự Thân Vệ, nhưng Y Trọng Nhân nửa tháng trước đã ly khai kinh thành, suất lĩnh Hỗ An Vệ cùng Ngự Thân Vệ cộng thêm năm vạn nhân mã, bao vây ‘Thiên thần giáo’ rồi.”



Hoàng Hãn nuốt nước bọt, chuyển hướng nhìn Vương gia, líu lưỡi.




“Hoàng Thượng băng hà, Trương Trung chết, Tôn Quý Vũ chết, Thái tử vẫn còn là hài tử, cho dù trong triều vẫn còn các đại thần nhưng đối với chúng ta cũng không tạo thành uy hiếp gì. Y Trọng Nhân chưởng quản Hỗ An Vệ cùng Ngự Thân Vệ, tại sao lại trùng hợp như thế Ngươi còn không rõ sao”



“Ngươi có nghĩ tới, vì sao y phải dẫn binh đi tiêu diệt ‘Thiên thần giáo’ Năm vạn binh mã, Hỗ An Vệ cùng Ngự Thân Vệ cộng lại cũng không quá mười vạn nhân mã, y thoáng cái đã mang đi một nửa. Nếu nói y là vì Hoàng Thượng vừa mới đăng cơ Ngươi tin sao”



Mắt Hoàng Hãn càng trừng càng lớn.



“Chẳng lẽ, chẳng lẽ là… Y Trọng Nhân”



“Trừ y ra, còn ai có thể làm đến cẩn thận như vậy”



Hoắc Phong xoay người, oán hận mà đánh một quyền vào thân cây, đưa lưng về phía Hoàng Hãn nói: “Y nói không sai, bổn vương chính là một người nhu nhược, ngu ngốc. Nắm trong tay bảy mươi vạn đại quân thì như thế nào Vậy mà nơi nơi chốn chốn đều cần đến sự tương trợ của người bổn vương đã từng căm thù tận xương tuỷ.”



“Y cứu bổn vương, cứu huyết mạch của bổn vương, thay bổn vương diệt trừ uy hiếp từ triều đình, hiện tại lại đi tiêu diệt ‘Thiên thần giáo’. Hoàng Hãn, ngươi cảm thấy bổn vương nên cao hứng sao”



“Vương, Vương gia…” Hoàng Hãn không biết nên nói cái gì cho tốt.



Hắn rất kinh ngạc, chấn kinh đến nổi hồn cũng muốn bay đi mất, chuyện này so với thời điểm hắn biết Y Trọng Nhân cứu Vương gia ra còn kinh hãi hơn. Y Trọng Nhân thế nhưng có thể giết Hoàng Thượng, Trương Trung cùng Tôn Quý Vũ! Người này, quá lợi hại!



Nắm tay Hoắc Phong gắt gao đặt trên thân cây. Hoàng Hãn há mồm định an ủi vài câu, nhưng vẫn ngậm miệng. Hắn đang vô cùng choáng váng, ngay cả bản thân cũng không thể tin, không thể tiếp thu chuyện này, thì phải an ủi Vương gia như thế nào đây Vương gia nhiều lần thua bởi tay Y Trọng Nhân, cũng khó trách sao lại tức giận như vậy.



Bất quá Hoàng Hãn có chút khó hiểu. Có người thay Vương gia loại bỏ trở ngại không tốt sao Quản hắn là thái giám hay là yêu nhân.



Hô hấp nặng nề dần ổn định, Hoắc Phong buông nắm tay, hạ lệnh: “Công thành!”



“A!”



____________________________



Lảm nhảm đôi lời: Bản các chủ định beta xong rồi đăng một lần luôn cho bà con đọc no mắt, cơ mà ta suy nghĩ lại vẫn là đăng vài chương trước để mọi người còn nhớ đến ta, có ai còn nhớ ta hêm (╥ω╥`). Thời gian qua đã bỏ bê nhà cửa hoang vắng, ngộ thiệt là có tội a~~~mong bà con cô bác lượng chứ cho ԅ( ˘ω˘ ԅ)