Minh Kính Đài
Chương 112 :
Ngày đăng: 02:03 19/04/20
Chương thứ nhất:
Mới tờ mờ sáng,ngoài kinh thành một đội nhân mã ước chừng khoảng hai trăm người từ từ tiến vào cổng thành. Quan thủ vệ sau khi nhìn thấy lệnh bài ở thắt lưng của người vừa tới, cũng không bởi vì thân phận của đối phương mà tỏ ra cung kính, bộ dạng giải quyết việc chung nói:
“Dựa theo quy củ, Vương gia ngài chỉ có thể để nhân mã trú đóng ở ngoài cách kinh thành ba dặm.”
“Ngươi!”
Một người trong đó nổi giận, bất quá người dẫn đầu đã đưa tay ngăn hắn lại, nói:
“Ngươi mang theo các huynh đệ tìm một chỗ hạ trại, ta quay về một mình.”
“Vương gia, thuộc hạ cùng ngài trở về.”
“Ta đi một mình.”
Dùng sức vỗ vỗ bả vai của đối phương, Hoắc Phong hướng thuộc hạ khẽ gật đầu, rồi xoay người lên ngựa. Cửa thành được mở ra, Hoắc Phong một người một ngựa tiến vào kinh.
Là bào đệ duy nhất của Gia Chính đế, Đại Tướng quân Hoắc Phong của Nam Sở quốc, dưới thế cục ác liệt của triều đình, hắn cũng phải thập phần cẩn thận. Mặc dù, hắn là Đại tướng quân nắm trong tay bảy mươi vạn binh mã của Nam Sở quốc, nhưng hiện tại thê nhi đều bị giam lỏng ở kinh thành, hắn cũng chỉ có thể nén giận. Vốn dĩ, Hoắc Phong rất tận lực tránh hồi kinh, nhưng vì trắc phi tháng trước sanh ra đứa con thứ hai cho hắn, Hoàng Thượng hạ thánh chỉ muốn hắn hồi kinh báo cáo công vụ, hai bên đều khiến hắn trở về. Nếu không trở lại, hắn chính là kháng chỉ, thê nhi cùng bộ hạ của hắn đều trốn không thoát can hệ, mà hắn quả thật có chút tưởng niệm thê nhi. Chẳng qua nếu trở về, cũng là nguy cơ trùng trùng.
“Lão Hoàng, ta thật không yên tâm để Vương gia trở về một mình, nơi đó chính là hang sói a.” Hứa Bách Tài, thuộc hạ cùng hồi kinh với Hoắc Phong lo lắng nói.
Hoàng Hãn nhìn thân ảnh của Vương gia, cũng đồng dạng lo âu , “Ta cũng không yên lòng a. Bất quá đã đến nơi này thì cho dù chúng ta có nói chuyện hay làm việc thì đều phải vạn phần cẩn thận, ở đây nơi nơi đều là người của bọn họ, không thể lại rước lấy phiền toái cho Vương gia và lưu lại bất cứ nhược điểm gì. Đi, tìm một chỗ để hạ trại tạm thời đi.”
“Ân.”
Hai người lên ngựa, mang theo hai trăm binh sĩ đi ra khỏi phạm vi ba dặm tìm nơi đóng quân.
Đại thái giám Trương Trung ngồi trong viện tử uy thức ăn cho vài con chim đang đậu trên mặt đất. Đột nhiên có một người khom lưng đến gần, ghé vào tai hắn thấp giọng nói:
“Đốc công đại nhân, Hoắc Phong đã trở lại.”
Trương Trung thoáng dừng tay, sau lại tiếp tục đem toàn bộ gạo trong lòng bàn tay vẩy hết trên đất. Người nọ lập tức ngoắc tay, ngay tức khắc có tiểu thái giám bưng trà nóng tới. Trương Trung trước xoa xoa tay, rồi mới tiếp nhận bát trà, uống liền hai ngụm, mới chậm rì rì hỏi:
“Hắn dẫn theo bao nhiêu người trở về”
Tùy tùng hạ lệnh, kiệu ngừng lại. Lập tức có người vì Y Trọng Nhân xốc lên màn kiệu, Y Trọng Nhân ngồi ở bên trong kiệu không có ý đi ra, ánh mắt nhìn chăm chú vào một đội nhân mã chậm rãi di chuyển ở phía trước, hoặc là nói, một đội nhân mã đang “Hộ tống” một người.
Người nọ sau khi thấy cỗ kiệu củaY Trọng Nhân dừng lại liền nhếch khóe miệng, cực lực áp chế sự chán ghét trong mắt. Sớm biết rằng sẽ gặp mặt người này,thì hắn thà để tối nay tiến cung còn hơn.Nhưng là, không thể làm như không thấy, nhất là lúc này đối phương rõ ràng đang chờ hắn. Đối với người của Ngự Thân Vệ cùng Hỗ An Vệ, Hoắc Phong ước gì bọn họ đều bị sét đánh chết.
Nuốt xuống nỗi khó chịu, đường đường là Vương gia của Nam Sở quốc lại ở trước mặt Y Trọng Nhân, ôm quyền hành lễ:
“Y công công.”
“Vương gia.”
Y Trọng Nhân thực không tôn trọng mà hô một tiếng, rồi mới từ trong kiệu đi ra. Ánh mắt lạnh lùng mà đánh giá đối phương, khóe miệng y câu lên:
“Nô tài nghe nói trắc phi nương nương tháng trước vì Vương gia sinh hạ tiểu nhi tử, nô tài ở đây này chúc mừng người, Vương gia mau như thế đã trở lại kinh, xem ra là có nhi tử thì mọi sự sung túc a.”
Lời này nghe thấy cực kỳ chói tai, Hoắc Phong vẻ mặt bình tĩnh nói:
“Bổn vương hồi kinh báo cáo công vụ, vừa lúc cùng thê nhi gặp mặt. Y công công ngày ngày bận rộn, bổn vương liền không dám quấy rầy.”
“Vương gia thật vất vả hồi kinh một chuyến, nô tài không vội.” Y Trọng Nhân xuất hồ ý liêu (bất ngờ) không tính buông tha Hoắc Phong.
Hai người trước kia chưa từng chạm mặt nhau, Y Trọng Nhân lúc trước vô quyền vô thế, nhìn thấy Hoắc Phong còn tôn kính một chút, sau khi có quyền thế, liền đối Hoắc Phong luôn mang thái độ trào phúng. Hoắc Phong vốn chán ghét hoạn quan, huống chi là loại người như Y Trọng Nhân trên tay không biết đã dính biết bao nhiêu máu của trung thần,Hoắc Phong càng hận mình không thể diệt trừ người này nhanh nhanh một chút. Hắn vĩnh viễn đều không quên được trước đây một nhà Thừa tướng Chương Đức Nguyên chính là chết thảm dưới tay người này.
Đưa tay, nhượng hai bên trái phải đều lui ra, Y Trọng Nhân hai mắt lạnh như băng dừng ở trên người Hoắc Phong,đôi môi thâm tím khẽ mở:
“Vương gia còn nhớ rõ năm năm trước ở trong cung phát sinh một sự kiện”
“Thứ bổn vương trí nhớ không tốt.” Hoắc Phong trong lòng cười lạnh.
Y Trọng Nhân trong mắt toát ra một mạt lửa giận, lại nháy mắt áp chế.
“Vương gia trí nhớ không tốt, nô tài chính là vĩnh viễn sẽ không quên. Muốn nô tài nhắc nhở cho Vương gia nhớ lại hay không”
“Nếu bổn vương không nhớ rõ,thì cần gì phải nhắc lại”
Hai người ngươi tới ta đi, Y Trọng Nhân đột nhiên đưa tay vỗ lên vai Hoắc Phong, dường như đang phủi tro bụi cho hắn. Hoắc Phong nhất thời mặt lộ vẻ hiểm ác lui về sau một bước, giống như bị đồ bẩn đụng phải.
“Vương gia, một đường đi hảo.” ( câu này có thể dịch là đi đường tốt lành, nhưng mờ ta thấy để vậy hay hơn, mọi người nếu có ý kiến thì cứ góp ý nhé)
Vẫn không nhắc đến năm năm trước đã xảy ra chuyện gì, Y Trọng Nhân tặng cho Hoắc Phong bốn chữ, rồi ngồi trở lại trong kiệu.
“Khởi kiệu —— ”
Màn kiệu buông xuống, trước khi mặt bị màn kiệu che khuất Y Trọng Nhân bày ra khuôn mặt gian ác nhìn Hoắc Phong, nhưng Hoắc Phong lại không khỏi ở trong lòng nhíu mày, vừa rồi Y Trọng Nhân nhìn mình bằng ánh mắt đó là có ý gì Còn có vì sao đối phương lại đột nhiên nhắc tới chuyện xảy ra từ năm năm trước Mà câu nói kia “Một đường đi hảo” lại có ý tứ gì Mí mắt Hoắc Phong giật vài cái, rồi xoay người đi.
Bên trong kiệu, Y Trọng Nhân trên mặt thu lại biểu tình chế giễu Hoắc Phong khi đối mặt vừa nãy.Ngoài kiệu, Hoắc Phong nhìn cỗ kiệu của Y Trọng Nhân càng lúc càng xa. Năm năm trước, tại ngự hoa viên hắn từng nhịn không được châm chọc Y Trọng Nhân là yêu nhân, là hoạn quan, Y Trọng Nhân lúc ấy đối hắn nói một câu nói:
“Vương gia cẩn thận đi đường ban đêm sẽ bị nhiều yêu ma quấn lấy.”
Từ đó, hắn cùng Y Trọng Nhân xem như triệt để xé đi lớp mặt nạ, sau sự việc đó hắn vạn phần hối hận chính mình nói mà không lựa lời, hắn tuy có bảy mươi vạn binh mã, nhưng đối mặt với tình trạng lũ lang sói này rình rập, việc hắn có thể làm cũng chỉ có nhẫn. Đắc tội với Y Trọng Nhân như đắc tội cả Hỗ An Vệ. Hắn cũng đã có chuẩn bị khi Y Trọng Nhân tìm đến gây phiền toái cho mình,nhưng sau chuyện đó Y Trọng Nhân cái gì cũng không làm. Chính là ba tháng sau, Thừa tướng Chương Đức Nguyên có tội danh bị giam giữ, một nhà già trẻ lớn bé một số bị chém đầu, còn một số bị lưu đày. Chương Thừa tướng cùng nhi tử đều chết trong tay của Y Trọng Nhân.
Trong lòng Hoắc Phong đột nhiên lộp bộp một tiếng. Chuyện năm năm trước,trừ hắn cùng Y Trọng Nhân trở mặt, còn có chuyện Chương Thừa tướng một nhà chết thảm!
“Vương gia, một đường đi hảo…”
Hoắc Phong trên người nháy mắt toát ra một thân mồ hôi lạnh.
“Vương gia” Thị vệ hộ tống Hoắc Phong tiến cung lên tiếng.
Hoắc Phong bất động thanh sắc nói: “Đi thôi.”
Năm năm trước… Lên đường tốt lành… Hoắc Phong nhẫn nhịn dục vọng muốn quay đầu lại. Y Trọng Nhân, lời ngươi nói rốt cuộc là ý gì
___________________________________
(*: giải ngữ hoa: hiểu được ngôn ngữ loài hoa, nôm na là hiểu được tâm tình của nữ nhân, đây là một câu thành ngữ.)