Minh Kính Đài

Chương 120 :

Ngày đăng: 02:03 19/04/20


Đệ nhị thập chương



Mặc kệ bên ngoài đánh đến trời long đất lở như thế nào, một hộ gia đình giàu có trong Ngọc Thành Quan, lại điệu thấp (khiêm tốn) mà bình thản sống cuộc sống của mình.



Trong nháy mắt, mùa hè đã tới.



Hai năm, đối với nhiều người mà nói, cuộc sống của bọn họ đều đã xảy ra những thay đổi hoàn toàn bất đồng. Y Trọng Nhân khôi phục tên họ vốn có nằm dưới giàn nho nghỉ ngơi, bên cạnh là hai tiểu hài tử mập mạp đang vù vù ngủ, thần thái an nhàn.



Hoắc Vân Khai đứng bên ngoài giàn nho, tuy rằng mặt trời chói chan trên đỉnh đầu không quá gay gắt nhưng cũng nóng bức đến khó nhịn. Hắn nhếch miệng, một giọt mồ hôi từ trán trượt xuống, dừng ở trên đầu gối. Hoắc Vân Khai đang đứng trung bình tấn, tư thế tiêu chuẩn, ánh mắt kiên định, không có nửa điểm bất mãn.



Qua hồi lâu, khi hai chân Hoắc Vân Khai đều bắt đầu run, Y Trọng Nhân mới mở mắt, nhìn mặt trời đã hơi ngả về Tây, y mở miệng: “Đủ giờ rồi.”



Hoắc Vân Khai thở ra một hơi, đặt mông ngồi trên mặt đất, thở hồng hộc, không còn khí lực.



Y Trọng Nhân liếc mắt nhìn hai tiểu hài tử không có dấu hiệu tỉnh lại, chậm rãi nhổm dậy khỏi tháp. Dười giàn nho có một cái thủy bồn, bên trong có khối băng đang tan rã. Y Trọng Nhân vắt bố khăn lạnh lẽo đưa đến trước mặt Hoắc Vân Khai, hắn miễn cưỡng đưa tay tiếp nhận, tùy tiện lau lau mặt.



“Nghĩa phụ, khi nào thì ta mới trở nên lợi hại giống như ngươi” Hoắc Vân Khai vừa mở miệng, liền hiển lộ vài phần thân cận.



Y Trọng Nhân lấy đi bố khăn trong tay của hắn, đem người kéo dậy lên, đả kích nói: “Còn chưa đi được đã nghĩ đến chạy sao”



“Ta muốn trở nên mạnh mẽ sớm một chút.” Hoắc Vân Khai nói những lời này với thần thái phi thường kiên định.



Y Trọng Nhân lại bất vi sở động, chỉ nói: ” Thiên phú học võ của ngươi không tồi, nhưng không thể coi là kỳ tài, muốn mạnh lên chỉ có một biện pháp, chính là khắc khổ.”



“Ta không sợ khổ.” Hai mắt Hoắc Vân Khai sáng lên, hai năm qua hắn sớm đã thoát thai hoán cốt (thay da đổi thịt)
Nhìn khuôn mặt tươi cười của hai hài tử, một góc nhỏ trong lòng Y Trọng Nhân nhất thời trở nên mềm mại. Cả đời này y đều không có khả năng có con nối dòng, từ tận trong đáy lòng đã đem hai hài tử này trở thành con của mình. Bất quá Nguyên Đậu không có khả năng lưu ở bên cạnh y vĩnh viễn… Y Trọng Nhân xoa bóp cái mũi nhỏ của Đậu Tử, để bé tự mình đi chơi.



※※※



Sau bữa cơm chiều, Hoắc Vân Khai đi theo nghĩa phụ vào thư phòng, bắt đầu công khóa mỗi ngày.



Ngồi xuống trước bàn học của mình, Hoắc Vân Khai chợt nghe nghĩa phụ nói: “Đêm nay ngươi đem công khóa tháng này đã học qua viết một bài cảm nhận đi.”



Y Trọng Nhân từ trong vạt áo lấy ra một phong thư, thực tùy ý mà ngồi xuống nhuyễn ghế, mở ra. Thấy nghĩa phụ muốn xem thư, Hoắc Vân Khai nuốt xuống lời muốn nói, lấy giấy ra, một bên mài mực một bên vừa suy nghĩ phải viết cảm nhận về các công khóa đã học như thế nào.



Y Trọng Nhân thu được thư do Chương Hoài Thu gửi tới. Hai năm nay, Chương Hoài Thu vẫn luôn đi theo bên người Nguyễn Hình Thiên, Nguyễn Hình Thiên đối với hắn thập phần tín nhiệm, bất luận sự tình gì đều sẽ hỏi trước ý kiến của hắn.



Trong thư Chương Hoài Thu đầu tiên là nói cho Y Trọng Nhân biết tình hình bọn họ gần đây, báo tin tất cả đều bình an; thứ hai là bàn về thế cục trước mắt của thiên hạ.



Y Trọng Nhân tuy rằng tránh ở Ngọc Thành Quan, nhưng lại rất hiểu biết về việc thiên hạ. Bất quá Y Trọng Nhân cũng không hồi âm, không đưa ra đề nghị gì, có các lão nhân gia ở đó phụ tá Việt Vương, y không tất phải nhúng tay vào.



Đốt thư của Hoài Thu, Y Trọng Nhân từ trên giá sách chọn một quyển để xem.



Chiếu theo thế cục hiện nay, trong vòng ba tới năm năm tới chỉ sợ Việt Vương sẽ gặp khó khăn khi muốn chiếm được trọn vẹn giang sơn, nhưng Y Trọng Nhân một chút cũng không nôn nóng. Mỗi lần thay đổi triều đại không phải đều trải qua vô số tinh phong huyết vũ sao Ba tới năm năm, đã là thời gian rất ngắn rồi.



Giương mắt nhìn về phía Hoắc Vân Khai đang hết sức chuyên chú viết, trong mắt Y Trọng Nhân ánh lên vẻ tán thưởng.



Đứa bé này, tuyệt đối có thể thành châu báu. Việt vương có một nhi tử như vậy, coi như là tre tồi sinh ra măng tốt.