Minh Kính Đài

Chương 227 :

Ngày đăng: 02:03 19/04/20


Đệ nhị thập thất chương



Hoắc Phong kéo ghế ngồi đối diện Y Trọng Nhân, còn Y Trọng Nhân lại mang theo một chút phòng bị ngồi xuống bên mép giường, nhìn thẳng đối phương. Hai người không ai mở miệng trước, một lát sau Hoắc Phong đánh vỡ trầm mặc.



“Y Trọng Nhân, ngươi đang sợ cái gì”



Trong mắt Y Trọng Nhân hiện lên một chế nhạo mà Hoắc Phong đã từng nhận được: “Thảo dân có gì phải sợ Thảo dân chính là không rõ Vương gia vì sao lại tới đây. Thảo dân trước kia đối Vương gia có chút bất kính, nhưng thỉnh Vương gia niệm ân tình khi xưa của thảo dân đối với ngài mà buông tha cho thảo dân đi.”



“Thảo dân Ngươi luôn mồm xưng mình là ‘Thảo dân’, bổn vương sao lại cảm thấy ngươi vẫn giống như trước, khinh thường bổn vương”



Hoắc Phong đem ghế dựa xê dịch về trước, đầu gối cơ hồ đụng tới đầu gối Y Trọng Nhân, tiếp đến thân người hắn chồm về trước, hai tay đặt ở hai bên người Y Trọng Nhân.



Y Trọng Nhân thối lui về phía sau, ánh mắt rét lạnh.



“Ngươi đang sợ cái gì Sợ bổn vương ăn ngươi à Hay là trị tội ngươi”



Hơi thở của Hoắc Phong phả lên mặt, Y Trọng Nhân không muốn yếu thế, nên không tiếp tục lui về phía sau nữa. Y lạnh lùng nói: “Vương gia không phải nói muốn muốn trị tội thảo dân sao”



Khóe miệng Hoắc Phong gợi lên một tia cười lạnh tựa như Y Trọng Nhân, tiến đến bên tai y, giống hệt như những gì Y Trọng Nhân đã từng làm với hắn, nói: ” Y Trọng Nhân dám can đảm trực diện mắng bổn vươnglà kẻ nhút nhát, nhu nhược năm đó đi đâu rồi Thế nào mới vài năm không gặp, ngươi lại trở nên nhát gan như thế Ngươi sợ cùng bổn vương hồi kinh, sợ bổn vương nhận Bánh Bao làm dưỡng tử, sợ tái kiến bổn vương. Y Trọng Nhân, ngươi mới là người nhu nhược.”



Ánh mắt Y Trọng Nhân ảm trầm: “Vương gia, phép khích tướng đối với thảo dân vô dụng.”



“Bổn vương vì sao phải dùng phép khích tướng đối với ngươi Những gì ngươi từng nói với bổn vương, sáu năm này bổn vương chưa từng quên. Y Trọng Nhân, ngươi có thể trốn, nếu ngươi nhẫn tâm để Bánh Bao bắt đầu cuộc sống lang bạc khắp nơi thì ngươi có thể trốn.”



Trong mắt Y Trọng Nhân hiện lên sát ý.
Y Trọng Nhân nghe ra sự thăm dò trong lời nói của Hoắc Phong, hắn buông sách, xoay người đối mặt Hoắc Phong, tuyệt tình nói: “Hai người này chết với Vương gia ngài là tốt nhất nhưng nếu lưu lại bọn họ, ngược lại dễ dàng khiến cho người có mưu đồ lợi dụng.”



“Y Trọng Nhân, tâm của ngươi đến tột cùng là ở đâu” Hoắc Phong vươn tay, ngón trỏ điểm nhẹ lên vị trí trái tim của Y Trọng Nhân.



Y Trọng Nhân thối lui, không nói.



” Thiên hộ đại nhân Hỗ An Vệ là tâm phúc của Như Thái hậu, là thần tử được sủng ái nhất, mọi người đều biết. Sự ám muội giữa ngươi và Như Thái hậu từ lâu đã không còn là bí mật, nàng chết, ngươi lại thờ ơ như thế. Ta cho rằng, ngươi đối với nàng vẫn có chút tình cảm.”



Là ta, không phải “Bổn vương”.



Thái độ của Hoắc Phong hoàn toàn khác với khi hắn dùng Bánh Bao cùng Đậu Tử uy hiếp Y Trọng Nhân, Y Trọng Nhân chỉ cảm thấy ánh mắt Hoắc Phong nhìn mình quá mức thâm trầm, y một chút cũng nhìn không ra đối phương rốt cuộc muốn làm gì.



Năm đó y làm chuyện kia với Hoắc Phong, lấy thân phận hiện giờ của hắn, nuốt không trôi khẩu khí này hẳn là bình thường, nhưng vì sao lại liên lụy đến trên người Như Thái hậu



Y Trọng Nhân cẩn thận ứng phó: ” Mặc kệ thảo dân cùng Như Thái hậu có bao nhiêu tình cảm, hiện tại thảo dân đã rời khỏi kinh thành cũng không còn gì nữa, nếu không Vương gia muốn thảo dân phải làm thế nào Vì Như Thái hậu báo thù sao”



Ta chỉ muốn biết ngươi cùng Như Thái hậu trước kia rốt cuộc thân mật đến mức độ nào. Hoắc Phong nhìn thật sâu vào hai mắt Y Trọng Nhân, muốn nhìn đến ý nghĩ chân thật nhất từ đáy lòng y.



“Vương gia, bữa tối đến rồi.”



Hoắc Phong đứng dậy, cho phép đối phương tiến vào.



Không cần nóng nảy, chờ trở lại kinh thành, hắn còn có nhiều thời gian.