Minh Kính Đài

Chương 234 :

Ngày đăng: 02:03 19/04/20


Đệ tam thập tứ chương



Đến cửa Ngự thư phòng, sau khi được sự cho phép, Y Trọng Nhân một mình tiến vào.



Trong Ngự thư phòng chỉ có một mình Hoắc Phong đang phê duyệt tấu chương, hắn nhìn Y Trọng Nhân đi tới, chỉa chỉa vào một chiếc ghế dựa: “Trọng Nhân tới rồi. Ngươi ngồi trước đi, Trẫm đem mấy bản tấu chương này phê xong đã.”



“Thần không vội.” Y Trọng Nhân cũng không từ chối, đi qua ngồi xuống.



Ở trước mặt Hoắc Phong, Y Trọng Nhân luôn bớt đi một phần cung kính, y biết mình không thể tiếp tục như vậy, nhưng mỗi lần vừa nhìn thấy Hoắc Phong y lại chẳng thể nào cung kính được. Mà Hoắc Phong đối với chuyện này tựa hồ cũng có chút dung túng không để ý tới.



Y Trọng Nhân nhìn Hoắc Phong, nghĩ đến sự kiện vừa đượ biết hôm nay, trong lòng không khỏi có chút phiền muộn.



Bộ dáng của Hoắc Phong không tốt bằng Gia Chính đế, nhưng lại hơn phần khí chất dương cương của nam tử, cộng thêm nhiều năm chinh chiến, hiện giờ lại là Hoàng Thượng, dáng vẻ càng thêm uy nghi, nam nhân như vậy đã định trước không thiếu nữ nhân.



Hoắc Phong biết Y Trọng Nhân đang nhìn hắn, cũng nhận ra rằng Y Trọng Nhân có tâm sự, nhưng hắn giả vờ không biết, tiếp tục cúi đầu phê duyệt tấu chương.



Tạm thời phê xong một phần cuối cùng, Hoắc Phong ngẩng đầu, vừa lúc cùng tầm mắt của Y Trọng Nhân giao nhau. Y Trọng Nhân trốn tránh không kịp, tim đập trật nhịp, bất quá y lập tức trấn định, đứng dậy đem tấu chương trình lên.



Hoắc Phong không nhìn, đặt ở bên cạnh, rồi mở miệng nói: “Trọng Nhân, có chuyện trẫm muốn nghe ý kiến của ngươi.”



“Hoàng Thượng mời nói.”



Hoắc Phong thở dài một tiếng, dẫn theo chút thương cảm mà nói: “Sau khi Hoàng hậu cùng Quý phi mất, trẫm vẫn không có suy nghĩ tái giá, tổng cảm thấy có lỗi với các nàng. Nhưng hiện tại, trẫm là Hoàng Thượng, rất nhiều sự tình đều là thân bất do kỷ, vài ngày gần đây có không ít đại thần thượng tấu, muốn trẫm tuyển tú nữ.”



Sắc mặt Y Trọng Nhân không thể khống chế mà lạnh đi vài phần.



Hoắc Phong nhìn chằm chằm Y Trọng Nhân, tiếp tục nói: “Nhưng trẫm cũng phiền muộn không kém. Nhiều năm nay, trẫm vẫn luôn một mình, cũng đã thành thói quen, vừa nghĩ tới chuyện tái giá, trẫm lại nhịn không đưỡ mà nhớ đến cảnh Hoàng hậu cùng Quý phi ở trước mặt trẫm tự sát, trẫm thật sự không hề có ý tứ đó. Trọng Nhân, ngươi cũng cảm thấy trẫm nên tuyển tú ư”
Y Trọng Nhân đã khá say rồi, đầu lại đau đến lợi hại, y híp mắt hỏi: “Hoàng Thượng… Có chuyện gì, muốn nói với thần ư”



Hoắc Phong lại rót thêm cho mỗi người một ly rượu, hắn cầm một ly, ly khác thì đưa cho Y Trọng Nhân, vô cùng nghiêm túc nói: “Trọng Nhân, Trẫm vẫn luôn nợ ngươi một ly rượu.”



Nợ y một ly rượu Trên khuôn mặt say rượu của Y Trọng Nhân hiện lên vài phần nghi hoặc, y theo bản năng mà tiếp nhận rượu: “Thần, say rồi.”



“Trọng Nhân, Trẫm, muốn cám ơn ngươi, cám ơn ân tình của ngươi đối với trẫm.” Hoắc Phong ngửa đầu uống cạn rượu.



Tựa hồ bị sự nghiêm túc của Hoắc Phong ảnh hưởng, Y Trọng Nhân cũng ngửa đầu uống hết, y đã quên vừa rồi bản thân đã nói” Một chén rượu cuối cùng “.



Buông ly, Y Trọng Nhân thản nhiên nói: “Thần, chẳng qua chỉ làm việc mà thần muốn làm, Hoàng Thượng không cần bận lòng.”



Người trước mặt biến thành hai người, Y Trọng Nhân nhắm mắt, y chưa bao giờ say đến như vậy.



Trong mắt Hoắc Phong hiện lên một tia tinh quang cực nhanh, hắn đỡ lấy Y Trọng Nhân: “Trẫm thấy ngươi thật tình là đã say lắm rồi. Để trẫm đỡ ngươi về giường nghỉ tạm.”



Y Trọng Nhân lắc đầu, hai tay dùng lực chống bàn đứng lên: “Thần, có thể tự đi được. Hoàng Thượng cũng nên hồi tẩm cung đi thôi.”



Hoắc Phong hai tay chế trụ bả vai Y Trọng Nhân, đem người ôm vào trong ngực, rồi mang y bước ra ngoài, nói:



“Vẫn nên để Trẫm đưa ngươi về.”



” Bánh Bao cùng Đậu Tử, gọi về đây.” Y Trọng Nhân theo thói quen dỗ bọn nhỉ ngủ trước rồi mới có thể yên giấc.



“Bánh Bao cùng Đậu Tử có người chiếu cố rồi, ngươi không cần lo lắng.” Ôm Y trọng Nhân ra khỏi nơi dùng bữa, Hoắc Phong có vẻ vội vàng đem người tiến vào phòng ngủ, dùng chân đóng cửa.