Minh Kính Đài
Chương 236 :
Ngày đăng: 02:03 19/04/20
Đệ tam thập lục chương
Vạt áo bị ném ra ngoài giường, chỉ chốc lát sau từ quan phục đỏ thẩm đã biến thành nội y thuần bạch. Khi trên thân truyền đến từng đợt lạnh lẽo, thì Y Trọng Nhân mãnh liệt bừng tỉnh.
“Ngươi muốn làm gì!”
Nửa thân trên trần truội nằm dưới thân một người nam nhân, sắc mặt Y Trọng Nhân trở nên trắng bệch, ánh mắt băng lãnh: “Ngươi dám.”
Hoắc Phong không thèm quan tâm sự uy hiếp của Y Trọng Nhân, hắn thẳng lưng đem quần áo trói buộc trên người cởi ra, rất nhanh, Hoắc Phong cũng giống Y Trọng Nhân, nửa thân trên để trần.
“Hoắc Phong, ngươi nếu dám làm vậy, ta nhất định sẽ giết ngươi!”
Đôi mắt Y Trọng Nhân đầy tơ máu, căn bản không quan tâm hiện tại đối phương đã là đế vương có thể đè chết y chỉ với một đầu ngón tay.
Hoắc Phong khom người, hôn lên môi Y Trọng Nhân, tựa như chuồn chuồn lướt nước, rồi lại hôn sâu một cách mãnh tiệt.
Y Trọng Nhân không phải không hiểu sự đời, nhưng y chỉ nhìn thấy chứ chưa tự mình trãi qua. Uy hiếp cùng hung ác của y lập tức tan rã trong sự xâm lược tràn ngập khí tức nam tính của Hoắc Phong, hơn nữa y bị hạ dược, đã vậy còn uống rượu, đầu lưỡi luồn vào miệng dễ dàng hút đi toàn bộ chống cự của Y Trọng Nhân, y chỉ cảm thấy đỉnh giường không ngừng chao đảo.
“Ngô…”
Y Trọng Nhân không hề biết bản thân có thể phát ra thứ thanh âm quyến rũ êm ái như vậy, tiếng thở dốc của Hoắc Phong càng lúc càng càng nặng nề. Dục vọng dưới đáy lòng ắn trong nháy mắt khi chạm vào Y Trọng Nhân liền muốn thoát khỏi nhà giam của lý trí, chỉ muốn đem người mà hắn nhớ mong từ rất lâu nuốt vào trong bụng.
—— [“Ngươi là một kẻ nhu nhược.”]
Y quá sơ xuất! Y vạn lần cũng không nghĩ đến Hoắc Phong lại ôm tâm tư này đối với y
“Ngươi tốt nhất là phế đi võ công hoặc là chặt đứt tứ chi của ta, nếu không ta nhất định sẽ giết ngươi!”
Hoắc Phong hai tay bắt lấy hai bên quần Y Trọng Nhân, khom người hôn lên ***g ngực của y, ám ách mà nói: “Ngươi là phụ thân của con ta, ta là phụ hoàng của con ngươi, ngươi và ta, vốn hẳn là cùng một chỗ. Trọng Nhân, ta thích ngươi, ta thực thích ngươi.”
Thân thể Y Trọng Nhân run lên, ngay lúc đó, Hoắc Phong không chút do dự mà lột quần của y xuống. Đầu Y Trọng Nhân “Ông” một tiếng, cái gì cũng không nghe, cái gì không nhìn thấy.
—— [“Vương đại nhân. Chút lòng thành này không phải vì tôn kính. Đứa nhỏ này là cháu bà con xa của ta, phụ mẫu đều mất, ta thấy hắn đáng thương nên mới mang tiến cung. Xin ngày thủ hạ lưu tình, hãy chừa cho hài tử chút hy vọng.”
—— “Này không được. Thiến không sạch sẽ về sau phạm phải việc gì hoặc bị người phát hiện, chính ta cũng khó thoát tội.”
—— “Vương đại nhân cứ việc yên tâm. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, lão nô sẽ tự chịu hậu hoạn. Vả lại trong cung hiện giờ cũng không ‘Nghiệm tịnh"( kiểm tra việc tịnh thân cho thái giám), Vương đại nhân thủ hạ lưu tình, đứa nhỏ này chịu ơn của ngài. Về sau nếu hắn có thể vào Hỗ An Vệ, nhất định sẽ báo đáp ân tình của đại nhân.”
—— “Không nên không nên, đứa nhỏ này bộ dáng tốt như vậy, khó đảm bảo sẽ không bị người coi trọng, một khi lộ ra, thì cho dù ta có mười cái đầu cũng không đủ chịu tội.”
—— “Vương đại nhân, xin ngài thương xót, nếu không phải đứa nhỏ này ở ngoài cung không có chỗ nương tựa, lão nô cũng sẽ không cho nó tiến cung, ngài chỉ cần khiến đứa nhỏ này còn chút hy vọng là được, lão nô sẽ quản nó thật tốt, xin ngài thương xót. Ngài cũng nói đứa nhỏ này bộ dáng tốt, nếu thân mình dễ nhìn đôi chút, nói không chừng về sau người coi trọng nó còn muốn cảm tạ ngài đã thủ hạ lưu tình.”
—— “Ân… Được rồi. Bất quá nam căn này không thể lưu, rất dễ bị lộ. Ngươi trở về làm như vậy… Nên nhớ phải cắt hẳn, nếu không về sau râu mép cùng hầu kết lộ ra, thì nó chờ bị lăng trì đi.”
—— “Tạ đại nhân tạ đại nhân! Lão nô nhất định nhớ kỹ.”]