Minh Kính Đài
Chương 238 :
Ngày đăng: 02:03 19/04/20
Đệ tam thập bát chương
Hoắc Phong hôm nay không vào triều, khi giờ Tỵ đã qua được quá nửa thì hắn mới từ Ngưng Thần cung đi tới Ngự thư phòng.
Đêm trước Hoàng Thượng qua đêm tại Ngưng Thần cung, hai vị Hoàng tử lại ở tẩm cung của Hoàng Thượng, Y Trọng Nhân cũng ở lại Ngưng Thần cung. Mặc dù không nghe được bất luận một tin tức xác thực gì, nhưng các đại thần đối với việc đêm qua Hoàng Thượng làm gì ở Ngưng Thần cung đều ngầm hiểu trong lòng.
Trên cánh tay Hoàng thượng có một vết xước hết sức rõ ràng, đó là dấu vết bị móng tay bấm váo, trên cổ có một loạt dấu răng, môi cũng bị thương, người nào có thể cắn Hoàng Thượng bị thương, còn ở trên môi Hoàng thượng lưu lại miệng vết thương Lại nhìn đến nụ cười thần bí trên mặt Hoàng Thượng, thấy thế nào cũng giống như miêu trộm được cá.
Trong lúc nhất thời, một bầu không khí quỷ dị quẩn quanh giữa các vị đại thần, cho dù là đám người Tạ Minh, Chương Hoài Thu, cũng không khỏi nhíu mày. Hoàng Thượng tin Y Trọng Nhân là một chuyện, nhưng “Chiếm lấy” Y Trọng Nhân lại là một chuyện khác.
Hoắc Phong cũng không đề cập đến chuyện tối qua, vừa đến Ngự thư phòng liền cùng các thần tử thương thảo quốc sự. Thái tử Hoắc Vân Khai cũng ở bên cạnh, hắn vẫn luôn trân trối nhìn Phụ hoàng, khó nén nỗi khiếp sợ.
Giờ ngọ tam khắc, Hoắc Phong chuẩn bị dùng bữa nên cho các đại thần lui ra, chỉ để lại một mình Thái tử. Hoắc Phong vẫy lui nội thị, còn dặn không được để bất luận kẻ nào quấy nhiễu.
Hoắc Vân Khai trực tiếp hỏi: “Phụ hoàng, tối hôm qua ngài vì sao không hồi tẩm cung Vì sao không cho Bánh Bao cùng Đậu Tử hồi Ngưng Thần cung”
Tối hôm qua Hoắc Vân Khai một đêm ngủ không ngon. Hắn mang đệ đệ đi ra ngoài tản bộ một vòng rồi trở về, lại bị Lô Đào báo là Phụ hoàng muốn ngủ lại Ngưng Thần cung, muốn hắn cùng đệ đệ ngủ một đêm, Hoắc Vân Khai dù có ngốc cũng có thể đoán ra chút gì đó.
Hoắc Vân Khai rất để ý vị nghĩa phụ Y Trọng Nhân này, phản ứng đầu tiên của hắn chính là phụ hoàng chiếm tiện nghi nghĩa phụ. Nếu nói nghĩa phụ muốn câu dẫn phụ hoàng, đánh chết hắn cũng không tin.
Hoắc Vân Khai được Y Trọng Nhân cứu, lại cùng sinh hoạt với y suốt sáu năm trời, tình cảm tự nhiên bất đồng. Hoắc Phong cũng rõ ràng điểm này, cho nên mặc dù có điểm ghen tị khi Hoắc Vân Khai quá mức coi trọng Y Trọng Nhân, nhưng hắn cũng không có dùng thân phận phụ thân cùng Hoàng thượng để răn dạy Thái tử, chỉ vô cùng bình tĩnh cùng nghiêm túc mà nói: “Phụ hoàng cùng nghĩa phụ ngươi tối hôm qua là chu công chi lễ, nghĩa phụ của ngươi là người của phụ hoàng.”
Hoắc Vân Khai hít một hơi lãnh khí, theo bản năng liền hỏi: “Nghĩa phụ nguyện ý!” Hắn không tin!
Người nọ tự nhiên là không nguyện ý. Hoắc Phong thản nhiên nói: “Phụ hoàng thích nghĩa phụ ngươi rất nhiều năm rồi, đó cũng là nguyên nhân tại sao phụ hoàng lại tự mình đến Ngọc Thành Quan đón y.”
Trước mắt thoắt ẩn thoắt hiện hình ảnh của Hoắc Vân Khai, Đậu Tử, hình ảnh y cùng Hoắc Phong ở trong hoàng cung lần lượt chạm mặt, màn đối chọi gay gắt giữa y cùng Hoắc Phong trên đài ngắm trăng…
Y Trọng Nhân vô lực nhắm mắt lại, thật rối loạn, hoàn toàn rối loạn.
“Phụ thân…”
Y Trọng Nhân lập tức mở to mắt.
“Người tỉnh chưa”
“Đậu Tử.” Y Trọng Nhân vừa mở miệng, mới phát hiện giọng nói của mình thật khó nghe.
“Phụ thân Người làm sao vậy” Màn bị xốc lên, khuôn mặt nhỏ nhắn chứa đầy lo lắng xuất hiện trước mặt Y Trọng Nhân.
Y Trọng Nhân cố gắng mĩm cười, nâng lên cánh tay đau nhức không thôi, chạm vào mặt Đậu Tử.”Bánh Bao đâu rồi”
“Phụ thân.”
Thanh âm Bánh Bao truyền đến, Y Trọng Nhân giương mắt, liền nhìn thấy Bánh Bao bưng một cái bát, từng bước một chậm rãi đi tới, Hoắc Vân Khai đi theo sau Bánh Bao, trên tay bưng một cái mâm.
“Nghĩa phụ, người tỉnh rồi.”
Y Trọng Nhân không còn do dự nữa, y nhất định phải giết Hoắc Phong!