Minh Kính Đài

Chương 241 :

Ngày đăng: 02:03 19/04/20


Đệ tứ thập nhất chương



Bữa tối, Thái tử không xuất hiện. Sau khi dùng bữa xong, Hoắc Phong bảo Lô Đào mang Bánh Bao và Đậu Tử đi, còn hắn thì nắm tay Y Trọng Nhân bước vào phòng ngủ. Cho dù Hoắc Phong không nói, nhưng cũng đã ám chỉ rõ ràng.



Trong nháy mắt rảo bước vào phòng ngủ, tim Y Trọng Nhân bắt đầu đập gia tốc một cách kịch liệt, giường lớn kia tựa hồ là một cái miệng đầy máu khiến Y Trọng Nhân không khỏi khẩn trương.



Hoắc Phong đóng cửa phòng, nhìn dáng vẻ khẩn trương của Y Trọng Nhân khiến hắn thập phần sung sướng. Đưa người đến bên giường, Hoắc Phong đem thân thể cứng ngắc của Y Trọng Nhân nhẹ nhàng đẩy ngã, rồi buông màn.



Dưới gối đầu có chủy thủ… Bản thân lại không uống rượu, cũng không bị kê đơn, hoàn toàn có thể chế trụ người này… Chỉ cần rời khỏi nơi đây là y có thể thoát thân… Vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu Y Trọng Nhân. Thân thể y nhịn không được mà run rẩy, y biết đêm nay sẽ lại giống như đêm trước.



Khi ấy, y uống rượu, lại bị hạ dược, nhưng hiện tại, y vô cùng thanh tỉnh, y thậm chí có thể tinh tường nghe được tiếng tim đập của chính mình. Nói miệng thì thực dễ, y đáp ứng Hoắc Phong sẽ thuộc về hắn, nhưng khi chuyện tới trước mắt, y mới phát hiện thực hành rất khó.



“Trọng Nhân, ngươi đáp ứng cho ta mười năm.”



Hoắc Phong trước khi Y Trọng Nhân có động tác gì đã lên tiếng nhắc nhở, sau đó áp lên. Y Trọng Nhân nhịn không được đẩy Hoắc Phong ra rồi muốn xuống giường, nhưng bị người nọ từ phía sau ôm lấy, một cách gấp gáp, nụ hôn nóng rực dừng ở sau tai y.



“Ngô!” Thân mình Y Trọng Nhân nhất thời mềm nhũn, một đêm mê loạn kia bỗng chốc xẹt qua trước mắt.



“Trọng Nhân, ngươi đã đáp ứng cho ta mười năm, hiện tại muốn đổi ý ư” Đem người tha lên trên giường, thanh âm Hoắc Phong khàn đi làm cho tim người khác đập nhanh hơn, khiến tâm của người trong lòng rung động.



“Ta, vết thương còn chưa tốt.”



Y Trọng Nhân nói ra mới phát hiện bản thân vậy mà có chút sợ hãi. Y vậy mà lại trốn tránh, lùi bước, lại vì sợ hãi mà nói dối! Y Trọng Nhân chưa kịp hoàn hồn từ trong mớ suy nghĩ của mình, thì thân thể lại một lần nữa bị người áp dưới thân. Hoắc Phong dễ dàng tháo đai lưng của Y Trọng Nhân, phun nhiệt khí bên tai y.



“Ngươi muốn chạy trốn Y Trọng Nhân mà ta nhận thức, cho tới bây giờ cũng không phải là người ưa chạy trốn.” Đầu lưỡi nhẹ khêu khích.



Y Trọng Nhân nhịn không được mà rên thành tiếng, rồi lại tự trấn định mà nói: “Phép khích tướng đối ta vô dụng. Ta đã nói cho ngươi mười năm, tức sẽ không hối hận. Hoàng Thượng chẳng lẽ cho rằng thời điểm trước mắt còn cần phải làm cho rõ Lần đầu Hoàng Thượng có thể nói là say rượu làm loạn, lúc này Hoàng Thượng muốn như thế nào để lấp kín miệng lưỡi của các quan lại đây ”
Chính là nơi này, hắn không nhớ lầm mà. Hoắc Phong áp chế thân thể, phần eo tăng tốc chuyển động, thân thể trắng nõn của Y Trọng Nhân nháy mắt nhiễm một tầng hồng nhạt.



Hoắc Phong ở bên tai y thấp giọng ngâm: “Trọng Nhân… Gọi tên ta…”



“A a…”



“Trọng Nhân, gọi tên của ta, mau gọi tên ta.”



“Hoắc, ngô ân… Hoắc…. Phong…”



“Trọng Nhân, hãy luôn ở bên ta.”



“Chậm… A a a…”



Sợi tóc giao triền, mười ngón đan xen, thân thể tương liên… Y không uống rượu, nhưng sao lại thấy choáng váng như vậy Y không bị kê đơn, lại cảm thấy thân thể không có nửa điểm khí lực… Khi một người nam nhân ở dưới thân một nam nhân khác, sao lại có cảm giác kỳ quái như vậy, cảm giác đó giống như sẽ làm người ta nghiện.



Hai tay không biết từ khi nào đã ôm lấy cổ Hoắc Phong, hai chân tự lúc nào quấn lấy vòng eo cường tráng của Hoắc Phong, không thể trốn cũng vô pháp trốn, Y Trọng Nhân cứ vậy mà thông suốt toàn bộ, y trầm luân trong khoái cảm khác thường do Hoắc Phong mang lại.



Lúc này, Y Trọng Nhân dường như quên mất thân thể không trọn vẹn của mình, chỉ biết rằng, nguyên lai chính mình, cũng có thể phát sinh ***, cũng có thể cảm nhận được khoái hoạt mà *** mang lại, dục tiên dục tử.



Không biết là ai phóng thích trước, niêm dịch của Y Trọng Nhân xuất ra bị Hoắc Phong quệt lên người mình, còn long tinh của Hoắc Phong thì toàn bộ phóng xuất trong cơ thể Y Trọng Nhân không rơi một giọt. Nụ hôn không còn dày đặc như lúc ban đầu nhưng lại triền miên say người.



Hoắc Phong ở trên cổ Y Trọng Nhân lưu lại ấn ký duy nhất thuộc về hắn, để cho một số người biết, người này thuộc sở hữu của hắn.



Môi lưỡi tách ra, sợi chỉ bạc vương lại, Hoắc Phong nắm chặt tay Y Trọng Nhân áp lên mặt mình. Hai người gương mắt nhìn nhau, dường như có thứ gì đó lưu chuyển giữa bọn họ.