Minh Kính Đài

Chương 14 :

Ngày đăng: 02:03 19/04/20


Đệ tứ chương



Hai người ở Nguyệt Quan đài trong chừng đến giờ Tý thì Y Trọng Nhân mệt mỏi đánh vài cái ngáp. Lưu Dụ thấy thế lập tức nói: “Thiên hộ đại nhân đi xuống nghỉ ngơi đi, hạ thần sẽ ở lại đây xem chừng.”



Y Trọng Nhân liếc mắt nhìn hắn, rõ ràng không tín nhiệm.



Lưu Dụ chịu đựng lửa giận, nói: ” Võ công của hạ thần tự nhiên không thể sánh bằng Thiên hộ đại nhân, nhưng trong coi vài tên phản tặc vẫn có thể làm được. Huống chi ở đây nơi nơi đều là Hỗ An Vệ còn có người của Ngự Thân Vệ, cho dù có người muốn cứu đi Việt Vương, cũng phải xem bọn chúng có tay trong tiếp ứng hay không. Lại nói, hạ thần cũng không phải lần đầu tiên ở chỗ này trong coi.”



Lần này là hắn lấy công chuộc tội,có cơ hội nhất định phải nắm chắc!



Nhìn chằm chằm Lưu Dụ, khi đối phương g ngày càng thấp thỏm là lúc Y Trọng Nhân đứng lên: “Vậy vất vả Lưu đại nhân.”



“Là việc nên làm.”



Y Trọng Nhân mang theo Ách Ba ly khai. Hoắc Phong đầu hơi hơi nâng lên, nhìn Y Trọng Nhân đi xuống đài. Lúc lên ngựa, Y Trọng Nhân hướng nơi này liếc mắt một cái, rồi mới giục ngựa rời đi. Hoắc Phong lại cúi đầu, bộ dáng yếu ớt.



Y Trọng Nhân vừa đi, Lưu Dụ lập tức thẳng thắt lưng. Trước vẫy người tới uy một chút cơm nước cho Hoắc Phong, miễn cho hắn đói chết. Rồi Lưu Dụ ngồi ở vị trí Y Trọng Nhân từng ngồi, hít chút tinh dầu nâng cao tinh thần, trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm Hoắc Phong bị trói ở nơi đó. Buổi tối thường thường là thời điểm tặc nhân thích động thủ, hắn cần phải xốc lại mười hai vạn phần tinh thần.



Thấy đã qua giờ Tý, Lưu Dụ dù có tinh thần đi nữa cũng không chống cự nổi chu công vẫy gọi. Nhiều lần thiếu chút nữa ngủ gật, hắn đơn giản đứng lên đi xuống Nguyệt Quan đài. Không ngồi thì sẽ không dễ dàng mệt rã rời như vậy. Đi vòng quanh ba người phạm nhân vài vòng, thuận tiện đá họ mấy đá, Lưu Dụ ảo tưởng chính mình vinh quang có một ngày trở thành đệ nhất thái giám.



Lúc này, một tên thái giám dưới quyền Lưu Dụ cưỡi ngựa chạy vội tới, nhìn qua rất cấp bách. Đi đến trước mặt Lưu Dụ, hắn nhảy xuống trực tiếp đi qua kề sát lỗ tai Lưu Dụ:



“Tổng dịch đại nhân, người của chúng ta phát hiện được tung tích của Việt Vương Thế tử, nhưng chúng ta nhân thủ không đủ, vạn nhất Thiên hộ đại nhân bên kia nhanh chân đến trước vậy phải làm sao ”



“Cái gì!” Lưu Dụ đem người nọ kéo đến một bên, hưng phấn mà nói: “Tìm được Việt Vương Thế tử ”



Người nọ mãnh liệt gật đầu, lo lắng mà nói: “Nô tài nghe phân phó của đại nhân ngài, ai cũng chưa nói, vội vàng lại đây nói cho ngài. Nhưng chúng ta nhân thủ không đủ, Việt Vương Thế tử có người che chở bên mình, nhìn qua là muốn trốn chạy về hướng đông, chúng ta phải đi trước một bước bắt lấy hắn trước khi hắn đào thoát.”



Đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một! Nếu như có thể đuổi kịp trước Y Trọng Nhân bắt lấy Việt Vương Thế tử, đây tuyệt đối là một cái công lớn. Đầu óc Lưu Dụ chưa bao giờ xoay chuyển nhanh như thế. Nhìn liếc mắt nhìn binh lính bốn phía, hắn nhỏ giọng nói:



“Ngươi khẩn cấp tiếp tục xem hướng đi của Việt Vương Thế tử, ta lập tức phái người đuổi theo.”



“Chính là chúng ta không đủ người a. Nếu phái người như ngài nói ắt phải kinh động đến Thiên hộ đại nhân, còn có khả năng kinh động Đốc Công đại nhân.”



“Ngươi thật sự là rất ngốc a!” Lưu Dụ nhịn không được cho đối phương một bạt tay, “Ta nói có người là có người, ngươi nhanh đi đi!”




“Quan thủ thành tại sao không đề ra nghi vấn!”



” Thời điểm Lưu đại nhân ra khỏi thành nói là vì Đốc Công ngài làm chuyện quan trọng, quan thủ thành cho rằng đám người trộm cướp giả trang thành Ngự Thân Vệ cũng là vì Đốc Công đại nhân làm chuyện quan trọng, sẽ không ngăn lại tra hỏi họ.”



“Lưu Dụ, tên cẩu nô tài ăn cây táo, rào cây sung! Đem người nhà của hắn hết thảy bắt lại cho ta!”



“Y đại nhân tự mình dẫn người đuổi theo. Trước khi rời khỏi kinh thành Y đại nhân đã sai thủ hạ đi bắt người.”



” Bắt sống Lưu Dụ cho ta! Bắt sống Lưu Dụ! Ta muốn tự tay lăng trì hắn! Việt Vương theo phương hướng nào chạy thoát!”



“Hiện nay còn không biết. Phải đợi tin tức Y đại nhân.”



Trương Trung không ngừng hít sâu. Nguyên bản tưởng rằng sự tình đã nắm chắc cư nhiên bởi vì có nội gián bên trong mà trở nên khó giải quyết như thế. Một khi để Việt Vương bình yên trốn về phía đông, vậy thì mọi chuyện đều không ổn! Trong tay Việt Vương chính là nắm giữ gần bảy phần binh mã của Nam Sở quốc!



“Ngươi lập tức đi thỉnh Tôn đại nhân đến đây, không được kinh động Hoàng Thượng! Truyền lệnh, tất cả nhân mã Hỗ An Vệ dốc toàn bộ lực lượng, phải bắt lấy Việt Vương cho ta!”



“Vâng!”



Người nọ lập tức đứng dậy rời đi. Trương Trung đứng dậy thong thả đi lại trong phòng, trên trán ra một tầng mồ hôi lạnh. Y Trọng Nhân đã dẫn người đuổi theo, hiện tại hy vọng lớn nhất chính là Y Trọng Nhân có thể đuổi kịp, chế trụ được Việt Vương chờ binh mã Hỗ An Vệ cùng Ngự Thân Vệ đuổi tới. Hơn nữa hắn còn có thể mượn danh nghĩa Hoàng đế điều động binh mã của kinh thành. Nghĩ như thế, Trương Trung lập tức gọi một tên tâm phúc tới, muốn hắn đi làm việc này, tuyệt đối không thể để cho Việt Vương chạy trốn tới phía đông.



Bên này, Trương Trung ở trong phủ nghĩ hết thảy biện pháp bắt Hoắc Phong lại, bên kia Y Trọng Nhân dẫn người đuổi bắt Hoắc Phong lại gặp mai phục.Trên đường trốn thoát đám người Nguyễn Hình Thiên đã bày ra bẫy rập. Y Trọng Nhân tuy rằng không có việc gì, nhưng thủ hạ chính lại thương vong không ít. Lúc này hắn hạ lệnh đuổi bắt Hoắc Phong từ hướng khác. Y Trọng Nhân mệnh Ách Ba đi trước dò đường, Ách Ba mặc một kiện áo choàng màu đen cực lớn, cưỡi một con ngựa tốt nhất nhanh chóng chạy đi không thấy bóng dáng. Y Trọng Nhân dàn xếp ổn thõa cho những thủ hạ thụ thương, một lần nữa điều chỉnh lại đội ngũ, tiếp tục lên đường truy đuổi Hoắc Phong.



Trời dần dần sáng, sau khi đi qua một tòa thành trì, Hoắc Phong lệnh cho hai ngàn binh sĩ xé lẻ ra, chia làm bốn tiểu đội từ đường sông, đường núi đi những hướng khác nhau đến Ngọc Thành Quan. Hạ Giáp sẽ tự mình dẫn người tại Ngọc Thành Quan tiếp ứng bọn họ. Nguyễn Hình Thiên, Hoàng Hãn, Hứa Bách Tài cùng Hoắc Phong mang một đội nhân mã, thay binh phục Ngự Thân Vệ ra, mặc vào binh phục của Châu Huyện, cải trang thành quan binh tróc nã tội phạm quan trọng, bốn đội ngũ nghỉ ngơi trong chốc lát rồi sau đó lại lên đường. Hoàng Hãn cùng Hứa Bách Tài thậm chí còn chưa kịp hỏi Nguyễn Hình Thiên hắn tại sao lại xuất hiện đúng lúc như thế, càng không có cơ hội hỏi Vương gia vì sao khẳng định hai hài tử thực an toàn.



Hoắc Phong dẫn theo một đội nhân mã đi đường núi, nhìn Nguyễn Hình Thiên, Hoàng Hãn cùng Hứa Bách Tài mang theo nhân mã từ ba hướng khác rời đi, Hoắc Phong từ trong vạt áo lấy ra một khối ngọc bội. Trên gọc bội có khắc một con rồng, đây là ngọc bội mà trưởng tử Hoắc Vân Khai tùy thân mang theo bên mình, còn là tự tay hắn đeo lên cho nhi tử. Đem ngọc bội sủy tiến trong ngực, Hoắc Phong lên ngựa.



“Đi!”



Giục ngựa tiến vào rừng núi, trước mắt Hoắc Phong là khuôn mặt yêu ma ấy, lạnh như băng lại mang theo vẻ chế giễu, còn có một đôi con ngươi hắn chưa từng nhìn thấu cũng chưa bao giờ nhìn kỹ. Trên môi tựa hồ vẫn lưu lại cảm giác lạnh lẽo của bàn tay người nọ. Y Trọng Nhân, ngươi, đến tột cùng là thiện, hay ác Lần đầu tiên, Hoắc Phong bởi vì người hắn vốn dĩ hận thấu xương mà mê muội.



_______________________________



Ta tính lập page trên facebook, có chương mới thì sẽ thông báo trên ấy, có ai đồng ý hêm 〜( ̄▽ ̄〜)