Minh Kính Đài
Chương 252 :
Ngày đăng: 02:03 19/04/20
Đệ ngũ thập nhị chương
Tạ Minh quay sang ra hiệu với những người khác, để mọi người yên lặng lui ra. Hoắc Vân Khai nhìn phụ hoàng cùng nghĩa phụ thật lâu rồi cũng theo ra ngoài.
Cửa vừa đóng, Y Trọng Nhân liền ôm lấy Hoắc Phong. Mười năm ước hẹn giữa hai người còn chưa tới mà!
“Hoàng Thượng, ước định giữa ngươi và ta vẫn còn hai năm, chẳng lẽ ngươi chờ không kịp nữa sao” Y Trọng Nhân đem bàn tay lạnh lẽo của Hoắc Phong áp lên mặt, y chưa bao giờ sợ hãi một người sẽ rời khỏi y đến vậy.
Hô hấp của Hoắc Phong có chút dồn dập, mí mắt khẽ động, tựa hồ sắp tỉnh.
Y Trọng Nhân vội vàng gọi khẽ: “Hoàng Thượng! Hoàng Thượng!”
Giãy dụa nửa ngày, Hoắc Phong rốt cục mở mắt, lúc này tay Y Trọng Nhân đã run rẩy vô cùng.
Con ngươi Hoắc Phong chậm rãi di động đến mặt Y Trọng Nhân, bàn tay bị đối phương nắm chặt cố gắng nắm ngược lại tay y, hắn gian nan mở miệng: “Trọng Nhân…”
Tâm Y Trọng Nhân như thắt lại, mấp máy môi: “Hoắc Phong…”
Nhiều năm qua, y rất ít khi gọi tên người này, trừ những lúc động tình. Nhưng một khắc này, y không muốn gọi người này là “Hoàng Thượng”.
Hoắc Phong hiển nhiên rất cao hứng khi nghe Y Trọng Nhân gọi hắn như vậy, hắn khẽ cười.
“Thực xin lỗi… Đã làm ngươi sợ …”
“Ngươi thật sự doạ ta sợ.”
Y Trọng Nhân ổn định tâm tình, rót một chén nước, nâng Hoắc Phong dậy uy hắn uống.
Hoắc Phong suy yếu uống xong, sau đó kéo Y Trọng Nhân nói: “Ta, mệt muốn chết rồi, ngươi ngủ cùng ta một lát đi.”
Y Trọng Nhân chậm rãi đỡ Hoắc Phong nằm xuống, nói: “Lô Đào đã đi ngao dược, ngươi uống thuốc xong hẵng ngủ tiếp.”
Tháng năm, năm Vĩnh Huy đầu tiên, vào một ngày trong lành khi vầng thái dương treo cao cao, một đội nhân mã ly khai hoàng cung, rời khỏi kinh thành.
Trên mã xa, Hoắc Phong đầy thoã mãn khi vừa trở thành gia gia được một tháng cùng Y Trọng Nhân thần thái nhàn nhã nhìn ngắm đường lớn nơi kinh thành. Hai người một thân hành trang nhẹ nhàng khoan khoái chuẩn bị hảo hảo ngắm nhìn non sông Việt Quốc, bù lại khoảng thời gian bọn họ từng lãng phí.
Bất quá có kẻ vẫn chịu nỗi sầu nho nhỏ.
“Trọng Nhân, ta đã khoẻ rồi, thuốc này không cần phải uống nữa đâu.”
“Đây là thái y và Cát đại nhân cùng khai dược để ngươi cường thân kiện thể, ngươi cứ xem như ăn đường đậu là được rồi.”
“Đường đậu Nhưng rõ ràng là rất đắng mà.”
“Thuốc đắng dã tật.”
“…”
Có nên thẳng thắng với Trọng Nhân chăng Nghĩ lại nghĩ, người nào đó vẫn là ngoan ngoãn ăn “Đường đậu”. Xét thấy, thuốc đắng cùng mạng nhỏ, vẫn là mạng nhỏ trọng yếu hơn a.
※※※
Tại hoàng cung, Cát Đệ đối một vị thái y nhỏ giọng nói: “Chuyện này ngươi ngàn vạn lần không được tiết lộ ra ngoài! Nếu để Y đại nhân biết chúng ta cấu kết lừa ngài ấy, ngươi ta đều phải chết!”
“Dạ, dạ, hạ quan tuyệt đối không dám nhiều lời.”
“Ân, lúc phối dược cho Hoàng Thượng thì bỏ nhiều sơn tra chút.”
“Dạ.”
Chính Văn Hoàn