Minh Kính Đài
Chương 17 :
Ngày đăng: 02:03 19/04/20
Đệ thất chương
______________________________________
Hai người đánh nhau liền đánh tới bên cạnh tường thành. Hoắc Phong một đao chém sượt vào đầu Y Trọng Nhân, Y Trọng Nhân hướng bên cạnh tránh đi, Hoắc Phong thân thể thuận theo áp sát vào, trực tiếp đem Y Trọng Nhân đặt ở trên tường thành. Đưa lưng về phía đám người đang chém giết nhau, Hoắc Phong thấp giọng mở miệng:
“Ngươi rốt cuộc có dụng ý gì”
“Việt Vương nói chúng ta nghe không hiểu.”
Y Trọng Nhân dùng sức đẩy văng Hoắc Phong ra, nhuyễn kiếm trong tay đâm thẳng đến trước mặt Hoắc Phong. Hoắc Phong dùng đại đao ngăn lại,toàn thân tránh đi lại một lần nữa công kích Y Trọng Nhân, tiếp tục bắt lấy Y Trọng Nhân đặt ở trên tường.
“Vì sao phải cởi bỏ dây thừng cho Bổn vương Vì sao phải cứu nhi tử của bổn vương”
“Việt Vương đang nói mê sảng sao Nếu chúng ta có hảo tâm như vậy, cần gì phải đuổi tới nơi này. Cứu Việt Vương không phải là Lưu Dụ sao”
“Thiết! Ngươi ít cùng bổn vương giả bộ hồ đồ! Vậy ngươi uy bổn vương ăn ‘Thiên tâm đan’ lại có ý tứ gì”
Hoắc Phong bị Y Trọng Nhân làm cho tức giận đến nghiến răng, lời thô tục đều nói ra.
Y Trọng Nhân lần thứ hai đẩy văng Hoắc Phong ra,kiếm phong bức người.
” ‘Thiên tâm đan’ điều là Hoàng Thượng ăn,chúng ta cũng không có năng lực từ Hoàng Thượng lấy được đan dược.Bất quá là dược không để ngươi bị phơi nắng chết thôi, dù sao chúng ta muốn dùng Việt Vương để câu cá lớn, đáng tiếc bị Lưu Dụ phá hủy chuyện tốt.”
“Y Trọng Nhân!”
Hoắc Phong nổi giận, người này vì sao không thừa nhận!
“Việt Vương sợ là phơi nắng hồ đồ đi.”
Nhuyễn kiếm trong tay Y Trọng Nhân trực tiếp ở trên mu bàn tay Hoắc Phong rạch một đường không sâu, nhưng lại xuất huyết.
“Ngươi hận ta.” Nhìn liếc mắt một cái trên cánh tay miệng vết thương, Hoắc Phong ẩn giận mà nói, khẳng định.
“Chúng ta nói qua, người như chúng ta rất hay mang thù, Việt Vương sẽ không quên ngài trước kia như thế nào nhục mạ chúng ta đi.”
“Sao lại nói vậy”
Ách Ba quan sát thương thế của Y Trọng Nhân, nghĩ rằng muốn cố gắng mà giảm bớt nỗi thống khổ của y, miệng nói:
“Người bắn tiễn, là thị kiếm trước kia của ta. Hắn nhất định là vì Chương gia báo thù mới làm như thế.”
Khóe miệng Y Trọng Nhân càng nhếch lên cao: “Không liên quan gì tới ngươi, người muốn giết ta còn rất nhiều, thêm một tên như hắn cũng không nhiều lắm, bớt một tên như hắn cũng không ít đi. Lại nói, tiễn này là ta cố ý nhận, coi như hắn giúp ta một chuyện.”
“Vì sao” Ách Ba tức giận.
Y Trọng Nhân nhìn về phía bầu trời bên ngoài miếu: “Ta nói, ta mệt, ta muốn thoát thân. Trên người có thương tích, trở lại kinh thành ta mới có lí do thoái thác, tài năng đem hết thảy đều đổ lên kẻ chết thay là Lưu Dụ. Thu Hoài, ta nhẫn nhịn mười lăm năm, cơ hội càng ngày càng gần. Lần này hồi kinh, ta nhất định phải quấy cho đến long trời lỡ đất, rồi mới hoàn toàn mà rời xa này.Chuyện của thiên hạ này, sẽ không quan hệ gì tới ta nữa.”
“Ngươi đã suy nghĩ cẩn thận rồi ”
“Đã nghĩ tốt.”
Ách Ba đem chủy thủ hơ lại trên lửa, nói: “Nghĩ kỹ là được rồi,ngươi biết rõ,ta vẫn luôn đứng về phía ngươi.”
“Ngươi không đi giúp Việt Vương” Y Trọng Nhân nhướng mày.
Ách Ba bĩu môi lắc đầu: “Ta cũng phiền. Nếu cha ta muốn đi, cho ông ấy đi.”
Y Trọng Nhân không nói, bởi vì chủy thủ trong tay Ách Ba đã đưa đến đây.
Kế tiếp hai người ai cũng không nói gì thêm, Y Trọng Nhân thỉnh thoảng phát ra vài tiếng kêu rên,sắc mặt Ách Ba so với Y Trọng Nhân còn khó coi hơn. Thật vất vả, mũi tiễn xuyên thấu qua vai đã được lấy ra, Y Trọng Nhân chống đỡ không được nữa mà hôn mê bất tỉnh. Đặt Y Trọng Nhân dựa vào y phục của mình,Ách Ba băng bó cho Y Trọng Nhân. Nhìn vải trắng bị máu nhiễm đến đỏ tươi, nhìn gương mặt Y Trọng Nhân quanh năm giấu dưới lớp hóa trang trắng bệch, nghĩ đến nhiều năm nay hắn đứng ở bên người Y Trọng Nhân đã nhìn y trải qua biết bao nhiêu chuyện mà y phải trải qua, Ách Ba cảm thấy thù hận trước kia căn bản là bé nhỏ không đáng kể, hắn phải vì Y Trọng Nhân làm chút gì đó. Y Trọng Nhân không phải yêu nhân, không phải ác đảng.
Đêm đó, Y Trọng Nhân bắt đầu sốt cao, Ách Ba một đêm không chợp mắt chiếu cố hắn. Khi hừng đông, cơn sốt của Y Trọng Nhân cuối cùng là lui xuống, nhưng y không tìm ra chổ nào dưỡng thương, mà là để Ách Ba cùng y trở lại kinh thành. Ra một đêm mồ hôi,hóa trang trên mặt đẽ bị nhòe đi, Ách Ba tìm nước đến, Y Trọng Nhân lau mặt hóa trang một lần nữa. Hóa trang xong, đem hết thảy cảm xúc đều che dấu dưới lớp hóa trang, Y Trọng Nhân mang theo thương tích trên người cùng Ách Ba đồng thời hồi kinh. Một đi về hướng đông, một đi về hướng kinh thành, Y Trọng Nhân giao chiến với Hoắc Phong,chia đường ở Ngọc Thành Quan.
Việt Vương Hoắc Phong bị ác đảng giết hại, hai vị Vương phi tự sát, thế tử không rõ tăm tích, tiểu thiếu gia mới vừa sinh ra cũng rơi vào tay ác đảng rồi. Hoắc Phong tìm ra lối thoát lấy danh nghĩa thanh quân kêu gọi quần hùng thiên hạ vùng lên khởi nghĩa, diệt trừ ác đảng,cho thiên hạ an bình. Lời kêu gọi của Hoắc Phong vừa ra, những dân chúng bị ác đảng ức hiếp đến sống không bằng chết cùng vài chỗ thế lực sôi nổi hưởng ứng. Những người đó đối với ác đảng căm thù đến tận xương tuỷ không phải không nghĩ đến lật đổ ác đảng, mà là thiếu một người đầu lĩnh. Hoắc Phong là Vương gia, lại cầm trọng binh trong tay, trong triều đình cùng dân chúng cũng có danh vọng nhất định,ngay cả hắn đều bị ác đảng làm hại cửa nát nhà tan suýt nữa chết, dân chúng Nam Sở quốc đối với ác đảng càng hận đến nghiến răng. Hoắc Phong vừa khởi binh, dân chúng tự nhiên vỗ tay hoan nghênh.
Tin tức khẩn cấp trong tám trăm dặn truyền lại kinh thành. Trương Trung cùng Tôn Quý Vũ là vừa tức vừa vội, lại càng luống cuống. Trong tay bọn họ chỉ có binh mã Hỗ An Vệ cùng Ngự Thân Vệ, cho dù có vài vị võ tướng, nhưng thực lực những người này cùng binh mã của Hoắc Phong tuyệt đối không thể so bì được. Lưu Dụ đã bị bắt trở lại, căn bản không nghe đối phương một nói tiếng “Oan uổng”, Trương Trung trực tiếp cho người đem Lưu Dụ kéo tới hình phòng, kiên trì chưa tới một canh giờ, Lưu Dụ đã bị tra tấn đến chết. Không chỉ như thế, Trương Trung tức điên đem gia nhân của Lưu Dụ toàn bộ giết hết không lưu lại bất cứ người nào. Một mặt Trương Trung sai người cấp tốc truyền Y Trọng Nhân hồi kinh, một mặt cùng Tôn Quý Vũ thương lượng làm sao giải quyết chuyện khẩn cấp trước mắt.
Sự tình đến tình trạng này, không thể tái lại Hoàng Thượng, Hoàng Thượng chỉ có xuất ra binh phù trong tay, khả năng bọn họ điều động thủ vệ kinh thành cùng binh mã còn lại của Nam Sở quốc, nhưng cộng lại cũng chỉ được bốn mươi vạn. Trương Trung cùng Tônn Quý Vũ lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi. Nguyên bản nắm chắc sự tình thắng lợi thế nhưng lại bị bại lộ như thế, nếu không có nội gian, làm sao sẽ gặp phải phiền toái lớn như thế! Trương Trung sát sát mồ hôi lạnh trên trán, nghĩ đến Y Trọng Nhân mặc kệ gặp được chuyện gì đều vô cùng lãnh tĩnh hơn nữa nghĩ ra điểm quan trọng thật nhiều, Trương Trung liền hy vọng hắn có thể chạy nhanh trở về giải quyết chuyện khẩn cấp này.