Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Chương 19 : Cầu thân

Ngày đăng: 01:04 19/04/20


Tiểu Lam phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Lão gia! Phu nhân!”



Ta chậm rãi đi qua: “Cha, mẹ, nữ nhi……” đến đây thì cổ họng lại nghẹn ngào.



Mẹ giữ chặt ta, ôm vào trong lòng: “Đứa nhỏ ngốc nghếch……”



Tiểu Lam cũng khóc lóc tới đây ôm lấy chúng ta.



Cha đứng ở một bên, nhìn Hoắc Dương vẫn luôn trầm mặc, lại nhìn chúng ta: “Khóc lóc sướt mướt, còn ra thể thống gì nữa?”



Ta khụt khịt mũi, cẩn thận chu đáo quan sát cha, vẫn một bộ dạng giả đứng đắn như xưa. Lại nhìn hướng mẹ vẫn xinh đẹp mỹ mạo như trước.



“Thương thế xem chừng là đã khỏi?” Cha trầm giọng thăm hỏi. Mẹ lúc này mới phản ứng kịp, quan tâm nhìn ta.



“Đã tốt.” Ta khoanh tay cung kính trả lời.



Tài nghệ không bằng người, lại còn bị người ta sát thương gần chết, thân là nữ nhi Chiến gia, quả thực vô cùng nhục nhã — cha luôn luôn tâm cao khí ngạo, nhất định sẽ nghĩ như vậy đi?



Quả nhiên, ánh mắt cha như điện quét về phía Hoắc Dương vẫn luôn đứng thẳng một bên như pho tượng: “Là ngươi đả thương con gái ta?”



Hoắc Dương gật gật đầu.



Cha nói: “Tự chặt một tay đi.”



Ta hoảng sợ kinh hãi: “Cha! Không thể!



Hắn hiện tại đã gia nhập dưới trướng của chúng ta, bây giờ là đồ đệ con!”



Cha liếc nhìn ta, ta run run.



Cha lại nhìn hướng Hoắc Dương: “Muốn ta phải ra tay sao?



Hoắc Dương ngạo nghễ nói: “Sư phụ nếu là muốn tính mạng ta, có thể lấy đi bất cứ lúc nào. Ngươi là ai? Muốn tay của ta, chính mình tới lấy đi!”



Cha nghiêm túc đánh giá Hoắc Dương, nói: “Thằng nhóc con cũng thật kiên cường. Thôi. Đợi giải quyết xong hết mọi chuyện của Thanh Hoằng tại võ lâm này. Ta sẽ tới lấy một tay của ngươi.”



Hoắc Dương hờ hững không nói.



Cha ta, môn chủ tiền nhiệm Chiến gia – Chiến Phá Địch, luôn luôn là một chữ đáng giá ngàn vàng, nhất định không nói chơi.



“Cha! Người sai rồi!” Ta lớn tiếng nói: “Hắn hiện tại đã là đồ đệ con, là người của Chiến gia. Cha làm sao có khả năng đích thân phế bỏ tay đồ tôn (đồ tôn là đồ đệ của con) của mình?”



Cha ta cười nói: “Thì ra hắn không phải môn hạ của Hạ Hầu Dĩnh, là môn hạ Chiến gia ta?”



Trong lòng ta rơi lộp bộp xuống, hỏng rồi, cha nhất định là ghi hận chuyện ta bái tình địch của ông làm sư phụ đây mà!



Nhưng cha à, ai bảo cha võ công không bằng người ta chứ?



Chúng ta ra ngoài giang hồ hỗn độn, đương nhiên phải chọn nơi nương tựa vững chắc!



“Ngươi lại dọa Hoằng Nhi!” Mẹ không vui nhìn cha, một tay kéo lấy ta, tay còn lại túm lấy Hoắc Dương: “Đừng để ý hắn. Hắn dám động đến bất kỳ ai trong các ngươi, ta sẽ không để yên cho hắn.”



Ta vui mừng, nắm lấy tay Hoắc Dương rõ ràng xem như bảo vệ.




Ta nhìn hắn cười nham nhở: “Cầu An, ngươi có phải hay không cảm thấy có chút choáng váng đầu.”



Hắn gật gật đầu, nói: “Mặt của ngươi rất hồng, thật đẹp .”



Ta cao hứng cười nói: “Thật không? Kỳ thật ta cũng cảm thấy chính mình đẹp, nhưng Văn Tuyền cùng Tử Tô là hai nam tử, bộ dạng lại rất dễ nhìn, ta so với bọn hắn đều không bằng.”



Cầu An ngẩn ngơ, nói: “Không, ta cảm thấy ngươi so với bọn hắn còn dễ nhìn hơn.”



Ta vui mừng : “Thực sự? Ngươi nói như vậy ta thực thích, tới, cạn!”



Ta nâng chén.



Chén trong tay đến nửa chừng lại bị người đoạt mất. Nâng mắt nhìn, Ôn Hựu ngồi bên phải cười như không cười nhìn ta.



Trong nụ cười hình như có chứa một ít lãnh ý, ta lập tức tỉnh rượu mấy phần.



Lúc này mới phát hiện, thì ra trong phòng sớm đã an tĩnh lại.



Ba người bọn hắn, thế nào lại không tiếp tục tán gẫu? Quản chúng ta làm gì?



Ta ngẩng đầu, thấy cha mang một bộ dạng bẽ mặt, căm tức nhìn ta, khóe miệng Lâm Phóng mỉm cười.



“Chiến đại hiệp, Thanh Hoằng…… Có từng…… Kết hôn…… Vãn bối năm vừa mới mười tám, chưa hôn phối, không biết……” Cầu An đã gục xuống bàn miệng vẫn lẩm bẩm nói.



Ta đưa tay che miệng của hắn: “Cha! Cha! Hắn nói vớ nói vẩn!”



Không ngờ Cầu An rõ ràng đã bất tỉnh nhân sự, lại lập tức bắt được tay của ta, trong miệng không ngừng gọi tên ta: “Thanh Hoằng, Thanh Hoằng……”



Ta nhất thời lại tránh không được, giương mắt nhìn lên, Ôn Hựu nhếch miệng, tay phải dường như đang nắm chặt “Giác” trên hông; Lâm Phóng có chút kinh ngạc, nhìn nhìn cha ta, không lên tiếng.



Cha trừng to mắt nhìn tay ta bị Cầu An nắm chặt, nói: “Ta muốn làm thịt tiểu tử này.”



Ta vất vả rút tay ra, ngăn ở trước mặt cha.



Sắc mặt cha xanh mét: “Cầu An này, vốn tưởng rằng hắn là thiếu niên anh hùng, sao lại có thể càn rỡ như thế?!”



Lâm Phóng cười khổ nói: “Chiến đại hiệp, ngàn vạn lần đừng hiểu lầm. Cầu An những ngày này hiệp trợ chúng ta bình ổn Quảng Châu, làm việc lão luyện thận trọng, thật sự đã trấn trụ các môn phái võ lâm Quảng Châu, công lao hiển hách. Lấy hắn mười tám tuổi, làm được như thế, thật sự không dễ dàng. Chỉ có điều dù sao cũng là tâm tính thiếu niên, chắc hẳn đối với Thanh Hoằng sớm có tình cảm, hôm nay tân niên, hắn ở trước mặt chúng ta hẳn đã bố trí phòng ngự, mới có thể nói ra lời trong lòng. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Tiền bối chớ trách tội hắn.”



Lời này nói ra đều làm cho chúng ta thấy rất thoải mái.



Sắc mặt cha hơi nguội lại nói: “Chỉ là nữ nhi Chiến gia ta, thế nào dễ dàng trở thành người của hắn như thế. Hoằng Nhi, ngươi tốt nhất tránh xa tên tiểu tử này ra một chút!”



Ta dở khóc dở cười gật đầu.



Lén lút nhìn Ôn Hựu, vẫn là vẻ mặt trầm tĩnh.



Tác giả có chuyện muốn nói(cũng là lời editor muốn nói): Bình luận rất ít!



Thất bại!



Cái gọi là chim nhạn bay qua để lại lông, người đi qua để lại lời bình a!!