Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn
Chương 31 : Lâm phóng
Ngày đăng: 01:04 19/04/20
Ngoài cửa sổ, mặt trời ở trong mây từ từ ló ra, bên trong phòng lư hương tỏa ra khói trắng nhẹ nhàng bốc lên.
Lâm Phóng hôm nay một thân khôi giáp mũ sắt sáng loáng, hông đeo bội kiếm, ngồi thẳng vào chủ vị, tựa như một nho tướng. Ánh mắt trong trẻo sâu kín của hắn liếc nhìn một vòng, chậm rãi nói: “Hôm nay, một trận huyết chiến sợ là không thể tránh được.”
Ta, Hoắc Dương, Cầu An, Tam sư huynh, Lục sư đệ và Trầm Yên Chi đều đồng loạt gật đầu.
“Ta đã cùng Cao tướng quân đã bàn bạc kỹ lưỡng. Hắn bố trí binh lực ổn thoả tại ba cửa. Các ngươi dẫn theo người của chúng ta, cùng với các binh lính giỏi mấy ngày nay huấn luyện, hiệp trợ thủ thành.” Lâm Phóng nghiêm nghị nói: “Hai quân giao chiến, binh lực tương đương, cái cần đấu đó là một chữ dũng. Chỉ mong có các ngươi ở đó, quân ta có khả năng sĩ khí đại chấn!”
Chúng ta đều gật đầu, trên mặt ai ai cũng là vẻ mặt nóng lòng muốn thử.
Lâm Phóng lại nói: “Quân Đỗ Tăng một khi tấn công lên, ta cùng Cao tướng quân thật không có khả năng khống chế. Toàn bộ dựa vào chư vị, hiệp trợ quân trong thành, bảo vệ tốt thành trì, đánh lui quân địch! Lâm mỗ sẽ ngồi thẳng ở lầu trên cổng thành, chờ tin lành!”
Chúng ta đồng thanh đáp: “Được!”
Mọi người sau khi được an bài từng vị trí thì tản đi. Ta chầm chậm đi ra sau cùng, ra đến cửa, nhìn lại, Lâm Phóng đã đứng lên, một thân nhung trang, bộ mặt lãnh phách như tuyết.
Hắn là võ Lâm minh chủ, là hi vọng của cả võ lâm Giang Đông. Điểm này ta đã sớm biết.
Ta rốt cục cũng quyết tâm, xoay người rời đi.
Hắn nhìn ta, bất động thanh sắc.
Ta lại đột nhiên dừng lại từ trong ngực lấy ra một bọc quần áo nhỏ: “Văn Tuyền, đây là tơ vàng bảo giáp của nhà ta mà mẹ ta cho, mấy ngày này ngươi lấy mặc đi.”
Hắn tiếp nhận lấy, mở ra, tỉ mỉ đánh giá một phen, bàn tay trắng nõn chỉ bộ quần áo: “Cái lỗ lớn này là lần trước Hoắc Dương đục thủng?”
“Không phải! Lấy công lực của hắn, há có thể đục thủng bảo giáp.” Ta sờ sờ đầu mình, “Là ta lúc nhỏ tìm cách phá hư.”
Lâm Phóng cười cười, đưa trả lại cho ta: “Thanh Hoằng, ngươi phải ở dưới cổng thành giết địch, khi cần thiết có lẽ còn phải ra thành nghênh địch, bảo giáp này ngươi giữ lại thích hợp hơn.”
Ngữ khí hắn tuy rằng bình thản, lại mang theo chút dao động.
Nhưng minh chủ nha, ngươi không hề có võ công, cũng không có nội lực, lầu gác trên cổng thành trống trải, đao kiếm lại không có mắt, nếu ngươi bị thương, đừng nói sư phụ, Tử Tô đến cả hoàng đế cũng sẽ không để ta yên đâu!
Ta hắc hắc cười nói: “Trên thân ta còn có một cái tốt hơn. Cái tồi tệ này, mới cho ngươi.” Thấy hắn không tin, ta dứt khoát nói: “Trên thân đây, ngươi muốn nhìn sao?”
Ta làm bộ mạnh mẽ kéo cổ áo.
Hắn vội vàng quay mặt đi chỗ khác, chỉ thấy hắn nghiêng mặt đường nét uyển mỹ lệ thanh nhuận, lỗ tai trắng tinh tế lại hơi hơi đỏ lên, trông rất đẹp mắt.
Ta lập tức sửng sốt.
Hắn chậm rãi quay đầu, hai con ngươi đen láy chăm chú nhìn ta.
“Hồ nháo!” Hắn mắng, ngữ khí có chút mềm mại, lại mang theo ý cười.
Ta đem bảo giáp ấy vắt lên bờ vai hắn đáp: “Ta đi đây!”
Hoắc Dương cùng mọi người tránh đi mưa tên, kéo ta trở về. Hoắc Dương nghiêm nghị mắng: “Ngươi điên rồi sao?”
Ta ngẩng đầu, trông thấy Lâm Phóng lẳng lặng đứng ở chỗ ấy, sắc mặt khẩn trương căng thẳng, ánh mắt trong lại mơ hồ có sát ý.
——————
Nhưng mà quân doanh, sẽ không bởi vì một người tử vong mà tạm dừng nửa bước.
Chúng ta càng thêm khẩn trương chuẩn bị chiến tranh, chuẩn bị chống lần công thành tiếp theo. Phương bắc cũng truyền tới tin tức đại quân đang di chuyển về Kiến Khang.
Tuyên Khải viết xong tấu chương, lệnh người nghĩ tất cả biện pháp dùng ngựa nhanh nhất truyền về kinh. Sau đó chúng ta từ trong lều lớn của hắn đi ra.
Cao Kiến Hoa hy sinh, khiến cho Tuyên Khải không thể không đích thân tới quân doanh — điều này cũng là chuyện tốt.
Đi đến trướng của Lâm Phóng, hắn nhìn Hoắc Dương, nói: “Ngươi đi trước nghỉ tạm.” Hoắc Dương liền quay đầu đi, hắn vốn ngủ bên trong lều của Lâm Phóng, tiện cho việc bảo hộ.
Ta có chút nghi ngờ.
Hắn không nhìn ta, lưng đứng thẳng, thản nhiên nói: “Đi theo ta.”
Chúng ta men theo quân doanh, chậm rãi đi đến dưới cột cờ ngày ấy đám người La Vũ bị trói. Trăng trong như nước, võ trường không không một người.
Lâm Phóng xoay người lại. Ta ngẩn người.
Người này rất thích hợp đứng ở trong màn đêm. Khuôn mặt tuyệt mỹ lại thanh lãnh tuyệt đối, tự nhiên dung nhập vào bóng đêm.
Hai tròng mắt hắn cụp xuống, đột nhiên nói: “Ta đã cùng ngươi nói cái gì?”
“A?” Ta có chút không rất rõ ràng.
Hắn nâng con mắt liếc nhìn ta: “Không cần cậy mạnh. Chiến Thanh Hoằng, ta đã nói qua.”
Trong đầu ta hiện lên lúc tại Quảng Châu, hắn nhẹ giọng dặn bảo –
“Không cần cậy mạnh, Thanh Hoằng.”
“ Vỏn vẹn chỉ một Quảng Châu không thể nào bằng bất kỳ ai nhất là ngươi cùng Tử Tô.”
Trong lòng không khỏi lại dâng lên cảm giác ấm áp cảm động.
Vừa mới muốn mở miệng nói cái gì, hắn lại đột nhiên tiến lên một bước, trên cao nhìn xuống ta, hai con mắt dài nhỏ ngưng đọng lãnh ý, cười lạnh nói: “Thì ra lời của ta, ngươi chỉ coi như gió bên tai sao?”
Biết rõ ràng là hắn quan tâm ta, nhưng giọng nói của hắn, lại như lạnh buốt dao găm, thong thả cắt qua da thịt ta.
Ta chợt rùng mình một cái.