Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Chương 37 : Bị thương

Ngày đăng: 01:04 19/04/20


Ánh mắt của Lâm Phóng trong phút chốc trừng lớn. Ta hướng về hắn cười cười, sắc mặt của hắn lại vô cùng khó nhìn, khóe miệng tràn máu tươi, ở dưới ánh trăng ướt át đến chói mắt.



Những người chung quanh sớm đã phản ứng kịp, khoảnh khắc vây quanh ta. Lâm Phóng thì bị vài kẻ khác kéo chạy vào sâu trong rừng rậm. Ta gấp gáp, vung dao găm muốn hướng đến gần bọn hắn.



Lại bị ngăn trở. Bảy tám người như gió bão mưa rào tấn công tới đây, ta lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Phóng và đám người kia càng lúc càng xa.



Sau khi ta giết năm người, rốt cuộc ta không còn một chút sức lực nào, dao găm bị một người trong bọn họ đánh bay, ta cũng bị ba kẻ còn lại vây quanh, ngã ngồi xuống đất.



“Hừ! Ả đàn bà khốn khiếp! Giết nhiều người của chúng ta như vậy!”



“Nàng ta chính là Chiến Thanh Hoằng? Bộ dạng cũng không tệ!”



“Mẹ kiếp, tốn bao nhiêu ngày như vậy để tìm một nữ nhân, trước tiên cùng chúng ta chơi đùa chút đã!”



Ba người bọn họ xông tới. Ta thở hổn hển nói: “Tốt, ta cũng đánh không lại. Các ngươi ai tới trước?”



Bọn hắn sửng sốt. Trong đó một cái cười to nói: “Không bằng cùng nhau?”



Lời còn chưa dứt, ta đã bắt lấy cơ quan trên hông. Ngân châm độc nháy mắt bay tứ tung, thân thể ba kẻ kia nháy mắt cứng ngắc, trên mặt hiện thần sắc không thể tin, chậm rãi ngã xuống.



Không nghĩ đến ta thực có một ngày cận kề cái chết, ám khí cha cho lại phát huy công dụng.



Ta ngẩng đầu, rừng rậm phía trước một mảnh sương mù. Lâm Phóng, ngươi ở nơi nào?



Bảo kiếm trên đất dưới ánh trăng toả ra phách quang, lạnh lẽo như nước — là Quyết mà Lâm Phóng cầm đi.



Ta chậm rãi bò qua, nhặt kiếm lên. Chuôi kiếm chạm vào da thịt lạnh buốt, giống như tay của Lâm Phóng.



Ta phải đi cứu hắn, ta nhất định phải cứu hắn! Ta lấy kiếm chống xuống đất, chậm rãi đứng lên. Miệng vết thương ở đầu vai lại bật ra máu tươi, trước mắt từng đợt biến thành màu đen.



Đi mấy bước chân, chỉ thấy đất trời đảo lộn.



Không được, không thể ngất xỉu, còn chưa có cứu được Lâm Phóng!



————————



Ánh trăng long lánh, đèn đuốc sáng trưng. Một con sông nhỏ sâu và dài uốn lượn chảy đi, bốn phía là tiếng đàn sáo, thuyền hoa tú lệ, lan can chạm trổ hoa văn. Đây, đây là sông Tần Hoài nha!



Nước sông không sâu, mới chỉ đến eo ta. Ta ở trong nước sông lạnh buốt chậm rãi bước đi.



“Tiểu thư, cô đi chậm như vậy, cô gia sẽ đợi không được!” Giọng nói của Tiểu Lam vang lên bên tai, lại không thấy bóng người.



Ta không bình tĩnh đáp: “Thúc giục cái gì mà thúc giục, hắn không viết thư cho ta, ta sẽ không gặp hắn!”



Không đúng, ta rõ ràng đang ở Kinh Châu, như thế nào lại trở về sông Tần Hoài ở Kiến Khang?



Lại ngẩng đầu, bốn phía đã là một mảnh sương mù mênh mông, nước sông cũng biến mất. Phía trước là một bàn vuông, mơ hồ có thể thấy được một thân ảnh thanh tuấn ở trước bàn đọc sách. Ta tiến tới: “Minh chủ đại nhân, nhìn sách gì vậy?”
Thân thể Lâm Phóng từ trước tới nay chẳng hề tốt. Từ khi đảm nhiệm vị trí minh chủ Võ Lâm, hắn mỗi ngày cũng siêng năng khổ luyện, so với lúc trước bị ép ăn Ngũ Thạch Tán, đã tốt hơn rất nhiều. Nhưng so với những người nhiều năm tập võ như chúng ta, lại là một thân thể yếu đuối.



Một người yếu đuối như vậy, bọn hắn thế nào có thể xuống tay được?



Ta tự nói với chính mình: Chiến Thanh Hoằng, ngươi phải mau mau bình phục, mới có thể thay hắn báo thù!



Ta lau nước mắt, ánh mắt mới một lần nữa rõ ràng. Một lần nữa chăm chú nhìn mặt hắn, trên khuôn mặt giống như giấy trắng có rất nhiều vết máu và tro bụi. Ước chừng Lưu Quang gọi người đến thoa thuốc cho hắn nhưng lại không giúp hắn lau chùi thân thể.



Cho dù là lúc Miện Dương bị vây, vô luận hắn mặc một thân quần áo trắng hay một thân nhung trang, đều là phong tư yểu điệu. Lâm Phóng trước giờ không có lôi thôi thế này. Tỉnh lại, nhất định hắn sẽ không vui?



Ta chậm rãi đi đến nhà bếp, nấu một nồi nước ấm, chậm rãi bưng đến gian phòng Lâm Phóng đang ngủ say. Xốc lên một góc chăn, bắt đầu từng chút một chút chà lau thân thể cho hắn.



Thân thể hắn dưới chăn bông chỉ có nội y, đùi vốn thon dài rắn chắc lại có mấy vết thương cháy đen do bị sắt nhúng vào, trên hông cũng có nhiều vết xanh tím, một đôi chân ấy thế nhưng bây giờ huyết nhục mơ hồ……



Nước mắt ta lại nhịn không được rơi xuống, nhưng ta vẫm tiếp tục chà lau.



Cho đến khi đem toàn thân hắn lau sạch sẽ, ta dường như cũng đã dùng hết khí lực toàn thân. Mệt mỏi vô cùng, khốn cực, lại không ngủ được.



Ta mở to mắt, ghé vào bên cạnh giường, ngơ ngẩn nhìn hắn. Nhìn dung mạo như tuyết của hắn, lại nhìn hàng mi cau lại cùng làn môi yếu ớt.



Cũng không biết trải qua bao lâu, lâu đến khi mắt của ta sưng lên đau đớn.



Bỗng nhiên lông mi của hắn khẽ run rẩy. Sự rung động rất nhỏ ấy lại phảng phất như một trận gió lạnh thổi qua, khiến ta nháy mắt tỉnh táo, hô hấp bị kiềm hãm.



Hắn chậm rãi mở mắt. Con ngươi tối đen phút chốc mê mang, lại lập tức thanh tỉnh nhìn ta.



Ánh mắt của hắn hình như có sức hút, ta không thể dời ánh mắt chính mình! Ta ngơ ngẩn nhìn hắn, như hắn đang nhìn ta.



Phảng phất như ánh trăng đang âm u trong tầng mây đột nhiên phi nhanh ra, chiếu sáng lên sông Tần Hoài vốn tối tăm tĩnh sâu. Mà dưới lòng sông như có sóng ngầm mạnh mẽ, có cái gì đó mạnh mẽ chói lọi như muốn phá lòng sông mà ra.



Ta chưa hề thấy ở trên mặt Lâm Phóng thần sắc dịu dàng, vui buồn đan xem lộ ra rõ ràng như thế. Nhất thời, ta cảm thấy tất cả tâm tình trào lên, nhưng lại không thể nào nói nên lời!



Hắn chậm rãi, hướng về ta cong lên khóe miệng. Đó là nụ cười luôn luôn tự tin mà cao nhã của hắn, không hề mang theo một chú khói bụi trong trong nhân gian.



Ta ghé sát vào mặt hắn, muốn nói với hắn: chúng ta đều sống sót, thật tốt; muốn nói với hắn nói: ta đã vô cùng lo lắng cho ngươi; muốn nói với hắn: ngươi đã chịu khổ rồi……



Nhưng cái gì cũng nói không nên lời, chỉ là nhìn hắn chăm chú, ánh mắt của hắn khiến cho lòng ta thật yên tâm. Hắn, cũng chính là minh chủ của võ lâm Giang Đông đang mỉm cười, cao cao tại thượng nhìn ta. Có hắn ở đó, chuyện gì cũng không cần lo lắng!



Rất lâu sau, ta quì một gối, đôi tay nhẹ nhàng cầm một bàn tay hắn. Ta cúi thấp đầu, gằn từng chữ một: “Lâm Phóng, ta lấy tính mạng ra thề, suốt cuộc đời Chiến Thanh Hoằng ta, sẽ luôn trung tâm đi theo ngươi! Đỗ Tăng cũng tốt, Triệu vương cũng được, hoàng đế cũng tốt, bất kỳ kẻ nào muốn tổn thương ngươi, trừ phi có thể bước qua xác ta!”



Hắn không có lên tiếng.



Rất lâu sau đó, tay hắn từ trong đôi tay ta chậm rãi rút ra.



Bàn tay lạnh buốt ấy, nhẹ nhàng xoa trên đỉnh đầu ta.