Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Chương 47 : Dạ yến

Ngày đăng: 01:04 19/04/20


Hôm sau, lại ngoài ý muốn trời trong lành. Mây trắng mỏng treo trên bầu trời xanh nhạt, trên nóc nhà có chim hót líu lo.



Ta tỉnh lại vỗ vỗ cái đầu đau nhức, Tiểu Lam vừa lúc bưng nước ấm đẩy cửa vào, gió lạnh liền lọt vào trong phòng, ta không nhịn được co người rụt vào trong chăn. Tiểu Lam hai mắt cũng là lim dim, nhưng điều này lại không ngăn được nàng khí thế mười phần trừng ta một cái.



“Tiểu thư! Cô càng lúc càng không biết tiết chế!” Nàng chống nạnh ở một bên nhìn ta rửa mặt: “Ở thành Miện Châu cư nhiên vứt em ở lại, đêm qua lại uống rượu say mèm! Tiểu thư, coi như cô muốn báo thù, cũng nên mang Tiểu Lam theo nha! Tiểu thư có biết đoạn đường này mỗi đêm em đều lo lắng, một đường khóc lóc tới đây hay không?”



Ta ngẩng đầu, hai mắt nàng đúng là có chút sưng. Lau khô mặt, nói: “Nhưng không lưu lại, ta làm sao thành toàn được nhân duyên cho em?”



Quả nhiên, khuôn trắng nõn của Tiểu Lam nháy mắt đỏ ửng, ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát: “Tiểu…tiểu thư, cô làm sao biết?”



Ta cười hắc hắc, vô thức mở miệng: “Ta dẫu sao cũng là người từng trải!”



Vừa nói ra khỏi miệng, trong lòng lại một trận khổ sở. Tiểu Lam chưa kịp phản ứng, liên tục ngượng ngùng: “Tiểu thư, em cũng rất đấu tranh……”



“Đúng là phải đấu tranh. Một người là thanh mai trúc mã, miệng cứng nhưng lòng mềm Lục sư đệ, một người chất phác si tâm, yên lặng yêu mến La Vũ. Nhưng em tốt xấu……”



“La Vũ?” Tiểu Lam khó hiểu nhìn ta: “La Vũ có liên quan gì? Em cùng Lục sư đệ đều coi hắn như đại ca!”



Ta yên lặng một chút.



Thì ra là thế. Như vậy cũng tốt, chưa từng yêu qua, mất đi, cũng sẽ không thương tâm.



Đáng thương La Vũ, nhưng cũng thật hâm mộ hắn.



Ta ha ha cười, nói: “Tiểu Lam, em cùng Lục sư đệ tiến triển đến đâu rồi ? Hôn môi chưa?”



Mặt Tiểu Lam bỗng nhiên đỏ bừng lên: “Em, em, em đi rót nước!” Rồi luống cuống bưng lên chậu rửa mặt, xô cửa chạy ra.



Nhìn thân ảnh ngại ngùng chạy đi của nàng, lại nghĩ lúc nào phải tìm thời gian nói chuyện với Lục sư đệ một chút, cần phải bảo hắn đối đãi với tỉ muội của ta thật tốt.



Một ngày này, cứ như thế trôi qua. Cùng những ngày khác cũng không khác biệt lắm.



Màn đêm buông xuống. Yến tiệc ở phủ công chúa không thể không đi. Ôn Hựu là Phó minh chủ, lại còn có công chúa. Để phu thê bọn hắn thay mặt triều đình khoản đãi chúng ta, về công về tư, đều thích hợp hơn hết.




Mặt hắn cũng rất căng, ngồi thẳng ở chỗ ấy, hai mắt ẩn chứa phẫn nộ. Chỉ là ta có nhìn lầm hay không, hai mắt hắn nhìn ta, là thật sâu thật sâu đau lòng?



Là đau.



Ta biết, bởi vì ánh mắt ấy vô cùng quen thuộc. Mỗi ngày ta nhìn chính mình ở trong gương, cũng có ánh mắt như vậy. Không cam chịu, nhịn đau, lại không có biện pháp nào.



Cho nên, cau chặt mi là đau, mắt sâu tối là đau, miệng mím lại là đau, lưng cứng ngắc cũng là đau.



Nỗi niềm chôn dấu trong lòng ta lập tức bị biểu tình của hắn khơi dậy lên dễ như trở bàn tay.



“Thanh Hoằng tuy là bần hàn, nhưng so rất nhiều nữ tử sĩ tộc, đều xuất sắc hơn.” Hắn chậm rãi nói: “Ngay cả Hoàng Thượng nghe chuyện về Thanh Hoằng, đều phải khen nàng là đệ nhất nữ tướng của Đại Tấn ta!”



Sợi dây trong lòng ta như bị chặt đứt, ta chậm rãi đứng lên.



Ôn Hựu, ngươi nói sự thực sao?



Ngươi là nghĩ như vậy sao? Ta so với nhiều nữ tử sĩ tộc, còn xuất sắc hơn. Thế sao ngươi còn muốn công chúa? Coi như là thánh chỉ, giả chết, bỏ trốn, thậm chí để ta đi cưỡng ép hoàng đế thay đổi thánh ý, cái gì cũng có thể! Nhưng ngươi vì sao lại cứ buông tha như vậy? Hôm nay hai phu thê các ngươi, một kẻ mặt trắng, một người mặt đỏ nhục mạ ta?



Ta nhìn chòng chọc hắn, hắn lại không chút tránh né nhìn ta. Ta không chú ý thần sắc của người khác, thậm chí không nhìn bên cạnh hắn còn có công chúa.



Ta thấy hai mắt của hắn, rõ ràng con mắt sắc như lửa, lại đồng thời ám nặng sâu đau.



Lòng ta run lên. Thì ra chỉ trong gang tấc, lại thực là chân trời; chỉ là một năm, mà không phải cả đời.



“Công chúa, phò mã, kỳ thật vi thần cùng Thanh Hoằng……” Giọng nói trong trẻo như nước của Lâm Phóng bỗng nhiên vang lên, cắt qua một quãng giằng co lúng túng.



“Giờ lành đến!” Một giọng nói lanh lảnh chen vào, cắt ngang lời Lâm Phóng.



Công chúa nhanh chóng liếc nhìn ta, nàng cũng đứng lên: “Đã đến thời điểm tuyên đọc thánh chỉ. Lâm Phóng, Hạ Hầu Dĩnh, Chiến Thanh Hoằng, quỳ xuống! Tiếp chỉ!”



Ta cảm thấy đến khi đọc danh tự của ta, ngữ khí rõ ràng nặng thêm mấy phần. Ta thấy được trong mắt nàng, tràn đầy hận ý cùng tức giận.