Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Chương 54 : Quyết gãy

Ngày đăng: 01:04 19/04/20


Tại Thổ Cận đã vô cùng lạnh, vì vậy vừa nghe nói phải đi Thiên Sơn, ta như lâm đại địch, ngay tại chỗ nhanh chóng mua vài cái áo bông lớn. Nhưng khi đi đến Thiên Sơn, phát hiện tuy rằng ở đây tuyết đọng cả ngày, nhưng nhiệt độ không khí so với thành Thổ Cận lại ấm áp hơn một chút. Quả nhiên là vùng đất trù phú.



Mộ Dung Hoàng muốn trấn thủ Thổ Cận, phái quản gia Vương phủ cùng đi với nhóm chúng ta. Lâm Phóng dẫn ta cùng Hoắc Dương đi Thiên Sơn, để Trầm Yên Chi, Tiểu Lam ở lại Thổ Cận tiếp ứng. Bên dưới Thiên Sơn là một mảng băng nguyên, tất cả các mục trường (nơi chăn nuôi) lớn nhỏ không dưới hơn hai mươi cái. Chúng ta nghỉ ở mục trường thuộc Vương phủ. Năm ngày đầu, quản gia cùng Lâm Phóng mang ý chỉ của vương thượng , lần lượt bái phỏng năm sáu địa chủ của các mục trường.



Không biết bọn họ cụ thể nói chuyện ra sao, chỉ là mỗi ngày Lâm Phóng trở về, khóe miệng thấp thoáng ý cười, ta cùng Trầm Yên Chi suy đoán, có thể khiến cho Lâm Phóng cao hứng như vậy — nhìn tới chúng ta nhất định kiếm được lợi lộc! Thiên Sơn là nơi có các loại bảo bối độc nhất vô nhị nha!



Đến ngày thứ sáu, Lâm Phóng đến bái phỏng địa chủ của mục trường lớn nhất tại đây. Khi trở lại chỗ ở, Lâm Phóng như có điều suy nghĩ, kêu ta cùng Trầm Yên Chi đến bên cạnh, đường đột nói: “Chúng ta phải đi cướp!”



Chúng ta kinh hãi, nghe quản gia giải thích, mới biết gần đây có một địa phương thần bí — Vạn niên tham thần. Thì ra ở nơi sâu nhất Thiên Sơn Cốc , từng có một thần địa mà mục dân tôn sùng, qua nhiều thế hệ đều có mục dân trong thung lũng nhìn thấy một vật báu vô giá đó chính là nhân sâm vạn năm , điều kỳ lạ là nhân sâm này lại biết chạy(chém T.T)



Người Yến nhiều năm tôn sùng nhân sâm là thần vật bé nhỏ, có bản lĩnh cũng không dám tùy tiện đi tìm. Hơn bốn mươi năm trước, thợ săn Triệu thị tại nơi thần địa đào được một thứ nghe nói là nhân sâm vạn năm, không mấy ngày sau liền phơi thây nơi hoang dã, nhân sâm kia cũng không biết tung tích. Sau đó, cũng không có người nào tìm được nữa.



Ba mươi năm trước, có một nhân vật thần bí, bỗng nhiên xuất hiện tại Thiên Sơn, chiếm lấy mảnh đất ấy. Có mục dân, thợ săn vô ý bước vào thần địa, đều không biết sao, cuối cùng hôn mê bị ngang ngược ném xuống dưới chân núi. Dần dà, chung quanh cư dân đều không dám đặt chân đến nơi đó nữa, thậm chí còn đồn đãi nhân vật thần bí kia kỳ thật là do nhân sâm vạn năm biến thành, đã tu luyện thành tinh, xưng là “Vạn niên tham thần”.



Nghe quản gia giới thiệu xong, ta cùng Trầm Yên Chi đều xoa tay. Đám người chúng ta tất nhiên đều không tin có quỷ thần, chỉ là nếu khe kia thật sự có nhân sâm vạn năm, há có thể dễ dàng buông tha! Nhân sâm ngàn năm đã là nhân gian chí bảo, nhân sâm vạn năm trong truyền thuyết này quả thực là vô giá. Nếu bắt được trở về dâng cho hoàng đế, làm tốt có thể ban cho Lâm Phóng một cái châu nha!



Chỉ là người dân nơi đây đối với Vạn niên tham thần kia cực kỳ kính sợ, việc này chi bằng âm thầm hành sự. Vì vậy ngày thứ hai mới tờ mờ sáng, ta một mình đi đến khe trước thăm dò tình huống, ước định thời gian buổi trưa sẽ cùng mọi người gặp nhau tại cửa cốc. Nếu qua thời gian buổi trưa mà ta chưa trở về, bọn hắn liền đến cốc tìm ta.



Lâm Phóng cũng không lo lắng võ nghệ của ta không đủ, dù sao hiện này trên võ lâm người có thể thắng ta cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Thiên Sơn Vạn niên tham thần, nghe đã biết là do kẻ lừa đảo nào đó tự bịa ra.



Đến cửa cốc, Lâm Phóng chỉ yên lặng đưa cho ta một cái la bàn nhỏ. Ta đi qua tiếp nhận nhét vào trong ngực, phất phất tay, xoay người đề khí, bay vọt vào trong hang.



Men theo sơn cốc quải mấy vòng, chạy mấy trăm trượng, quay đầu nhìn lại đám người Lâm Phóng sớm đã biến mất không nhìn thấy. Hai mặt là vách núi dựng đứng âm u lạnh lẽo, trung gian là vùng núi eo hẹp, đất đá chồng chất lên nhau. Ta dẫm lên đá lớn, được hơn ba mươi trượng, trước mặt trở nên sáng tỏ thông suốt, đúng là một mảnh đất rừng rộng rãi sắc xanh. Ánh mặt trời một lần nữa chiếu xạ tới. Có thể cảm nhận được thấy sự ấm áp của ánh nắng . Chỉ là –



Ta lấy từ trong lồng ra một cái la bàn, phân rõ đông tây nam bắc, lại than thở, đem la bàn nhét lại vào trong ngực. Lâm Phóng, ngươi cũng có ngày tính toán sai. Ta căn bản không biết là từ hướng nào tới, cho dù có phân biệt ra đông tây nam bắc, nhưng có thể đi về hướng nào?



Chỉ biết dõi mắt trông về phía xa, may mắn là rừng rậm phía trước mơ hồ có một căn nhà nhỏ. Tinh thần ta lập tức trở lên phấn chấn, thả lỏng cơ thể, chậm rãi bước đi.


Đời người biến ảo vô thường, không phải là như thế sao!



Ta ngẩng đầu nhìn trăng sáng, trong lòng lại bình tĩnh. Ta chẳng hề lo lắng an nguy của chính mình, Lâm Phóng nhất định sẽ đến cứu ta. Chỉ là không thể để cho họ mạo hiểm được!



Ta một quyền đánh lên băng ngọc, lấy ra một cục đá, lại một quyền, lại một cục…… Băng này thực là rắn chắc, bị ta khoét năm sáu cầu băng thế nhưng vẫn rất kiên cố không nhúc nhích tí nào – tuy nhiên nếu động này sập, ta liền đem chính mình mai táng nơi đây.



Ta từ trên váy xé ra một mảnh vải, nháy mắt thấy bắp chân bị lộ ra, ở dưới ánh trăng bị đông lạnh nổi lên một tầng gai ốc. Ta cắn đầu ngón tay, ở trên vải viết: “Siêu cấp cao thủ! Ta ở trong hầm!” sau đó buộc vào nửa đoạn Quyết.



Ta cao giọng mắng: “Ngày mai đợi ta dưỡng tốt tinh thần, cái hố này có tính gì, lão gia hỏa, ngươi ngày mai đợi ta trả nợ lại cho ngươi như thế nào! Hừ!” Ta đem cầu băng quẳng lên, kèm theo Quyết.



Dựa vào lực cánh tay của ta, tuy rằng động này thẳng tắp, nhưng nếu xoay tròn lực đạo, chí ít có thể ném ra xa vài chục trượng!



Lão gia hỏa kia yên lặng không thèm để ý khiêu khích của ta, trong đêm tối yên tĩnh không tiếng động. Ta yên lòng, ôm vai tựa vào băng ngọc.



Dần dần, ta bắt đầu thấy buồn ngủ.



Mơ mơ hồ hồ, trên người một trận rét lạnh, trong lòng ta cả kinh, đại khái trong lúc ngủ mơ nội tức lơi lỏng, còn chưa mở mắt, tay chân đã đông lạnh không cử động được. Ta mơ màng mở to mắt, vội vàng vận khí, tay chân mới dần dần ấm áp lên.



Chợt nghe một âm thanh trong trẻo quen thuộc: “Vậy cho ta và nàng chết cùng một chỗ đi.”



Ta đầu óc đờ đẫn, có điểm không phản ứng kịp. Nhưng mà bên trên thình lình xảy ra kình phong khiến da đầu ta run lên, ta đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy áo bào màu trắng quen thuộc phiêu lãng rớt xuống.



Ta không hề nghĩ ngợi, duỗi tay ra đỡ, lại không ngờ đến đôi tay đang bị chết lặng vì đông lạnh này lại không thể điều khiển được. Mắt thấy hắn chuẩn bị ngã xuống băng đá lạnh cứng, ta đột nhiên đề khí, thân thể lao ra……



Tốt, đau quá…… Toàn thân xương cốt đều như muốn lệch khỏi, ta cơ hồ có thể tưởng tượng ra ngực trước, đầu gối bị mặt băng va chạm thành một mảng xanh tím……



Trên thân ta người kia cũng không chịu đi xuống, đôi tay bỗng nhiên gắt gao ôm lấy trên vai ta, một đôi mắt thâm trầm lại sáng ngời. Ta cố gắng chống đỡ kéo ra một nụ cười tươi tắn: “Minh chủ, không nghĩ đến ngươi xem qua yếu ớt, thân thể lại nặng như vậy ……"