Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Chương 62 : Lâm phóng

Ngày đăng: 01:04 19/04/20


Ta sử dụng khí lực toàn thân, từ từ duỗi tay xuống phía dưới, bảo vệ chính mình. Nhưng một cánh tay mạnh mẽ khác, dễ dàng bắt lấy đôi tay của ta, cố định tại trên đỉnh đầu.



“Không cần…… Không cần……” Nước mắt của ta lập tức chảy ra.



“Ngươi nói cái gì…… Mỹ nhân?” Người kia trong miệng nói hàm hồ, ta rõ ràng toàn thân vô lực, lại cảm giác được môi hắn lướt qua thân thể. Điều này làm cho ta khổ sở muốn chết.



“Ta nói……” Ta dùng chút khí lực cuối cùng nói, hắn rời khỏi hai chân của ta, mặt kề sát đến trước mặt ta, ta rốt cuộc mở to mắt, thấy một gương mặt đầy nếp nhăn, trên đầu mang mũ vàng nạm ngọc.



“Ngươi nếu…… Dám đụng đến ta…… Sẽ làm cho ngươi…… Chết không…… Toàn thây……” Ta cắn răng nói, lại vì quá mức gắng sức, trong miệng tràn ngập vị ngai ngái.



Người kia trầm mặc một chút, bỗng nhiên ha ha cười: “Thú vị! Thú vị! Hầu hạ bản vương thật tốt, ngày sau sẽ phong ngươi làm phi, ha ha ha!”



Hắn cúi người xuống, cắn một cái trên bờ vai ta, ta nhắm lại hai mắt.



“Oành –” Một tiếng vang thật lớn, ta đang dần lâm vào hôn mê bỗng nhiên giật mình cả kinh, hắn buông hàm răng ra.



Ngay sau đó, ta cố gắng mở to mắt, chỉ trông thấy một cái áo bào màu trắng, lấy tốc độ kinh người vọt đến đây. Ta nghe thấy tên khốn đang nằm trên người ta rống giận: “Người nào? Cút ra ngoài!”



Sau đó, áo bào trắng kia bỗng nhiên đem đầu ta che lại, đại khái còn có thân thể ta, bởi vậy thân thể ta lạnh buốt đột nhiên cảm thấy một trận ấm áp.



Áo bào ấy có hương thơm quen thuộc, quen thuộc đến an tâm khiến cho ta muốn ngủ. Nhưng ta biết, ta không thể ngủ. Phía trên đỉnh đầu rất nhanh an tĩnh lại, hình như có thứ gì đó nóng rực phun lên trên áo bào, đó là mùi tanh mà ta đã quá quen thuộc. Ngay sau đó, một bàn tay lạnh lẽo, kéo y phục đang che trên đầu ta xuống. Ta rơi vào một vòng tay vững chắc. Hắn chưa bao giờ sử dụng lực như vậy, gắt gao ôm ta, dường như muốn đem ta khảm vào thân thể của hắn.



“Lâm Phóng…… Lâm Phóng……” Ta nghe thấy giọng nói của mình nhu nhược tựa cọng cỏ non, ta nhìn không rõ mặt của hắn, chỉ thấy đôi mắt đau đớn, còn có màu đỏ tươi.



Hắn đỡ lấy mặt ta, nhét vào trong miệng hạt gì đó. Ta chỉ cảm thấy một dòng khí nóng nháy mắt tràn đầy trong thân thể. Ta “oa” một tiếng, khóc lớn: “Lâm Phóng! Lâm Phóng!”



Ta rốt cục cũng nhìn rõ mặt của hắn. Ta trước giờ chưa bao giờ nhìn thấy, Lâm Phóng như vậy. Hắn hai mắt đỏ ngầu, môi mỏng mím chặt. Trên mặt đầy vết máu. Hắn rõ ràng không có nội lực, khuân mặt xanh lại tựa như có sát khí làm cho người ta kinh hãi.



“Không cần sợ…… Không có chuyện gì!” Giọng nói của hắn ở ngay bên tai ta thì thầm: “Không kẻ nào có thể làm tổn thương nàng.”



“Thị vệ sắp đến rồi.” Giọng nói của Hoắc Dương từ xa truyền tới, ta ngẩng đầu, thì ra hắn đứng bên cạnh cửa, căn bản không nhìn sang bên này.



Trên thân ta quấn, chính là y phục Lâm Phóng, mà y phục của hắn, thì ra toàn thân ta đã … Ta vừa thẹn vừa giận, đột nhiên nghiêng đầu, lại nhìn thấy Yến vương ngã ở dưới đất, hai mắt nhắm chặt, hôn mê.


Hoắc Dương thăm hỏi: “Vậy bây giờ xử lý như thế nào?”



Bàn tay đặt trên eo ta bỗng nhiên căng thẳng, Lâm Phóng nhìn thẳng phía trước: “Yên Chi, ngươi hạ thủ được sao?”



Ta có chút không hiểu, lại rõ ràng thấy Trầm Yên Chi run một chút. Nàng cúi thấp đầu, đột nhiên hướng về Lâm Phóng quỳ xuống: “Minh chủ, ta xin thề — nếu như Mộ Dung Hoàng dám thương tổn các ngươi một cọng tóc, ta nhất định khiến hắn chết không toàn thây!”



Lâm Phóng gật gật đầu, phảng phất như không nghe ra giọng nói Trầm Yên Chi run rẩy cùng thống khổ.



Trầm Yên Chi ngẩng đầu, hai mắt trước sau như một sắc bén vô tình. Hình như chú ý đến ánh mắt của ta, nàng nhìn ta, cười khổ nói: “ Ngày đầu tiên đi tới Thổ Cận thành, ta đã bắt đầu hạ độc Mộ Dung Hoàng, Mộ Dung Khải.”



Thì ra là thế! Ta hoảng sợ nhìn Lâm Phóng, thì ra bắt đầu ngày đầu tiên, hắn đã phòng bị Mộ Dung thị!



Đã là nửa đêm, trong vương cung hoảng loạn như cũ, mơ hồ thấy rõ ánh lửa chân trời, pha lẫn tiếng kinh hô không biết của ai. Thủ hạ của Mộ Dung Hoàng mười tên thị vệ vẫn như điêu khắc canh chúng ta trước cửa thiển điện. Trầm Yên Chi đang mang thai, có chút mệt, tựa vào ghế dài ở thiển điện nghỉ tạm, Hoắc Dương ôm đao canh bên trong thiển điện. Lâm Phóng nắm tay ta, dẫn ta đi vào phòng trong.



Lâm Phóng buông tay ra, ta đi vào trong phòng, nhìn quanh bốn phía. Nơi này đoán chừng đã từng là chỗ nghỉ tạm của phi tử, màn giường hồng nhạt, bàn khắc hoa. Bàn trang điểm đặt gương đồng và hộp trang sức, một tầng tro bụi thật dày.



“Phanh” Một tiếng, ta quay đầu, Lâm Phóng đóng cửa phòng lại. Hắn cúi đầu, ngồi xuống ở trước bàn, duỗi tay cởi mũ trên đầu xuống,“đương” một tiếng ném ở trên bàn.



Tác giả có chuyện muốn nói: Nhanh kết thúc, nhanh kết thúc, ha ha ha



Ta muốn viết tác phẩm mới, mọi người thích không?



——



Lần nữa nêu lên, tên gọi của chương này cùng mấy chương trước có chút sai lầm, mọi người đọc lúc chú ý.



Mộ Dung Huân là đệ đệ của Mộ Dung Hoàng, cũng là người dẫn Thanh Hoằng tiến cung, trong chương này chết.



Mộ Dung Khải là cháu của Mộ Dung Hoàng, có chỗ viết thành Mộ Dung Khác.



Mọi người chú ý.



Chủ yếu là thời gian viết quá dài, chính mình cũng quên mất tên của nhân vật. “mồ hôi – ing”