Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Chương 66 :

Ngày đăng: 01:04 19/04/20


Thu Kiến Khang, so với Lương Châu tới muộn hơn rất nhiều. Cho đến khi tháng chín sắp hết, thoáng nhìn thấy lá rụng héo tàn ngoài sân, ta mới nhận ra: Không ngờ đã là mùa thu.



Chỉ còn cách hôn lễ của ta hai tháng. Cách ngày nàng rời khỏi Kiến Khang, đã là nửa năm.



Hôm nay là sinh nhật mười bảy tuổi của nàng. Kiến Khang này không có người nhớ đến, chỉ có ta. Không biết chính nàng có nhớ hay không?



Ta cầm Giác, ở trong đình viện, luyện tập Công Vân kiếm. Từ sau khi nàng rời đi, bộ Công Vân kiếm này ta luyện tập so với Phá Liễn kiếm pháp còn thuần thục hơn.



Ta vốn chẳng hề thích Công Vân kiếm. Kiếm pháp này tuy linh hoạt thoát tục, nhưng lại không thích hợp với nam tử.



Ta luyện tập cũng chỉ vì đây là kiếm pháp nàng học tập từ nhỏ.



Một chiếc khăn bông màu trắng bỗng nhiên xuất hiện trước mặt ta.



“Phò mã……” Công chúa một thân cung trang, lẳng lặng đứng trước mặt ta: “Lau mồ hôi đi!”



Ta không nói gì tiếp lấy khăn vuông lau đi mồ hôi trên mặt. Khi mở mắt ra lại thấy công chúa lộ ra nét mỉm cười, trong lòng ta lại không khỏi phiền muộn.



“Phò mã, ngày mai bản cung muốn đi đến núi Lạc Nhạn ở hướng tây ngắm cảnh thu, không biết phò mã……”



Công chúa còn chưa nói xong, ta lại thấy một thân ảnh đột ngột vọt vào đình viện, biểu tình trên mặt người tới nôn nóng, lại vì công chúa ở nơi này mà không dám tiến lên.



Ta bước dài xông tới.



“Phò mã, tin tức bên kia.”



Ta lấy lại bình tĩnh, mở cuộn giấy trong lòng bàn tay, khoảnh khắc lại có chút muốn hôn mê. Trên giấy là nét chữ màu đen nhìn thấy ghê người: Thân trúng hai mũi tên, trọng thương hôn mê!



Thanh Hoằng, Thanh Hoằng của ta!



Cảm giác đau sáp quen thuộc từ lồng ngực chậm rãi tràn ra, đè nén khiến ta không thở nổi.



Nàng sao có thể bị thương? Lâm Phóng bọn họ, sao có thể khiến nàng rơi vào trong hiểm cảnh?



Giấy trong tay bị ta vò dập nát, mọi thứ trước mặt thậm chí có chút mơ hồ.



Thanh Hoằng, khoảng thời gian nàng gian nan như vậy, ta lại không thể ở bên cạnh, không thể giống như trước đây, ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, làm cho nàng không sợ hãi.



Nàng có trách ta hay không? Bởi vì ta là một kẻ không chữ tín, ta từng thề son hẹn sắt đối với nàng: “Vạn sự, có ta.”



Nàng nhất định còn nhớ được. Cho nên nàng không ngừng gửi thư cho ta, tuy rằng trong thư, nàng không có trách ta.



Nàng nói: “Tử Tô, ta biết ngươi nhất định rất bận, mới không viết thư cho ta.”



Nàng nói: “Tử Tô thối, ta phải đi đánh giặc, ngươi không cần rất lo lắng.”



Thanh Hoằng, nàng nhất định không biết, ta hận không thể tức khắc mọc thêm cánh, bay đến Miện Châu, đến bên cạnh nàng, cùng nàng sóng vai chiến đấu; dù có chết trận tại Miện Châu.



Nhưng Thanh Hoằng, ta không thể.



Bây giờ, ngay cả nhìn nàng, ta đều không thể.



Nhìn thần sắc lo lắng của tín giả trước mặt, nhìn sau lưng ta công chúa đang muốn nói lại thôi. Còn có trên đỉnh đầu, là cũi giam bầu trời Kiến Khang.



Lẳng lặng đứng ở dưới bầu trời, trong đình viện này, ta bỗng nhiên cảm thấy chính mình muốn phát điên.



Đại quân Đỗ Tăng cùng quân đội hùng hậu của Triệu quốc áp sát, thành binh Miện Châu lực lượng nhỏ yếu. Thanh Hoằng, nàng thân trúng hai mũi tên –



Nàng có thể chết trận hay không? Ta có thể sẽ không còn được gặp lại nàng?


Bọn hắn càng lúc càng xa. Thanh Hoằng ở trên ngựa liên tục quay đầu, tựa hồ cùng Lâm Phóng nói cái gì đó, lại lộ ra nụ cười tươi tắn.



Ta hoảng hốt nghĩ: Sau này, nụ cười ấy sẽ không còn thuộc về ta nữa.



Mắt nhìn, bọn hắn chốc lát nữa sẽ đến góc cua, ngay cả bóng dáng cũng sẽ không thấy nữa. Năm ba tháng sau, nàng trở về Kiến Khang, ta đã là trượng phu của người khác.



Trong lòng lại đau đớn khó kiềm chế, bên cạnh có người thúc giục ta trở về, ta lại nhìn thấy nàng chậm rãi quay đầu, xa xa nhìn ta.



Trong lòng ta, dường như có thứ gì, ầm ầm sụp đổ.



Thì ra ta phải mất đi nàng, mất đi Thanh Hoằng của ta. Vào thời khắc này, ngay ở chỗ này, từ nay về sau.



Nàng phải đi phương xa, nàng phải một mình đi làm việc mà chúng ta muốn làm, bên cạnh nàng không có ta.



Cạnh nàng, không thể có ta.



Tay của ta mờ mịt đụng đến Giác. Trong đầu, bỗng nhiên thoáng hiện lên bộ dạng nàng ngày thường đắc ý khoe khoang Công Vân kiếm pháp. Một nụ cười một cái nhíu mày phảng phất ngay ở trước mắt……



Ta nhìn ánh nắng chói trên đỉnh đầu, phá tan tầng mây thật dày mà chiếu xuống. Trong đầu, bỗng nhiên nghĩ đến một câu thơ:



“Hoa nở bán hạ hai bên quên, một đời phù vân tình như trước.”



Đóa hoa này, chỉ nở nửa mùa hè, liền phải suy tàn.



Thanh Hoằng, cho dù ngươi khi nào trở về, cho dù ta cưới ai. Dù kiếp này định trước hai chúng ta không thể bên nhau, dù bên cạnh nàng sẽ có một người khác làm bạn đến bạc đầu –



Một đời mây bay, tình ta vẫn như trước.



Nghĩ đến đây, ta bỗng nhiên cảm thấy thoải mái. Không có vấn đề gì, tất cả đều không có vấn đề gì. Cưới công chúa, cũng được; đưa tiễn Thanh Hoằng, cũng không sao cả. Dù sau này không thể nắm tay nàng, không thể thì thầm gọi nàng là “Mị Nô”, cũng không có vấn đề gì.



Vốn là tất cả, liền không có vấn đề gì. Trong lòng ta có nàng là đủ. Ta yêu nàng, là đủ.



Giác của ta rung động như muốn nổ tung, kiếm khí dường như muốn phun trào ra. Ta thét dài một tiếng, nhảy lên.



Thanh Hoằng, đây là Công Vân kiếm của ngươi, từng chiêu thức, đều khắc sâu trong lòng ta. Công Vân kiếm của nàng, cũng là của ta.



Ta vọt tới giữa không trung — ta trước giờ vốn không biết, thì ra Công Vân kiếm, cũng có thể được ta múa đến mạnh mẽ như thế! Thì ra thời điểm buồn thế này, vũ động Công Vân kiếm, lại có thể khiến cho ta thoải mái đến vậy!



Giống như, ta chưa hề rời khỏi, nàng chưa hề rời đi.



Từng chiêu từng thức, ta nhìn không rõ mặt trời, nhìn không rõ mây bay. Ta chỉ thấy phía trước xa xa, nàng che miệng. Trên mặt nhất định đầy ắp nước mắt, giống như ta!



Cuối cùng, ta hạ xuống. Ta hướng về phương hướng của ngươi cúi xuống, ta không dám ngẩng đầu.



Ta sợ nhìn thấy ánh mắt của nàng, cũng sợ cho nàng thấy, nước mắt trên mặt ta.



Cho đến rất lâu sau, ta mới đứng thẳng lên, sức cùng lực kiệt.



Phía trước đã không còn bóng người.



Chỉ có mặt trời chói sáng loá mắt, kéo dài mênh mông trên đỉnh ngọn núi, mây trắng vạn trượng, lặng lẽ trôi dạt.



Ta đem Giác tra vào vỏ, quay đầu lại bắt gặp tất cả mọi người trên mặt đều ngượng ngùng. Đoán chừng là sắc mặt của ta rất khó nhìn, bọn hắn đều không nói chuyện.



Ta không để ý, xoay người rời đi.



Vương Đông An chạy tới, đổ ập xuống nói: “Tử Tô, ngươi hôm nay vì sao lại thất thố như vậy, công chúa lần trước đã hỏi chuyện của Chiến cô nương. Nếu việc hôm nay lại truyền đến tai công chúa……”



“Phanh” một tiếng, ta đem giác ném đến bên chân hắn, nghe thấy giọng nói chính mình phát run: “Hôm nay Tử Tô đã mất đi người ta yêu nhất! Tự tay đưa đi, tự tay đoạn tuyệt! Đời này kiếp này, không thể quay trở lại! Hoàng gia hao tổn một chút thể diện, có tính là gì? Chẳng lẽ ta đã tàn nhẫn đem tình cảm của chính mình dẫm nát chân dưới, còn không thể tùy ý lần này sao?”