Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn
Chương 70 :
Ngày đăng: 01:04 19/04/20
Ta bình sinh hối hận nhất một chuyện, là vào năm mười bảy tuổi đã thả đi một nữ nhân. Từ đó về sau, trong cuộc đời ta, không thể gặp lại nàng lần nào nữa.
Thời niên thiếu biết nàng yêu người khác, cho rằng thả tự do cho nàng là tốt nhất. Cho nên một đêm kia, tuy biết phía sau có người, ta vẫn đi tìm nàng.
Nhưng một khắc ấy, ta không muốn thả nàng đi, ta chần chờ.
Lại đổi một vết thương mang cả đời. Đến nay mỗi đêm mưa gió, sẽ mơ hồ đau.
Nếu đổi lại là ta hôm nay, Chiến Thanh Hoằng, ta nhất định sẽ bẻ gẫy đôi cánh của nàng, sẽ không cho ngươi rời khỏi lòng bàn tay ta.
Con người, đến cuối cùng vẫn sẽ có một chút ích kỷ.
Đại Yến rốt cục lập quốc, ta đội vương miện mà các vị thúc bá tha thiết ước mơ đã mười năm. Đoán chừng hoàng đế là ta làm cũng không tệ, cùng Triệu, Tấn quốc đều bảo trì quan hệ láng giềng tốt đẹp như gần như xa, nỗ lực phát triển nông canh, cổ vũ thương nhân mậu dịch, bí mật luyện binh, so với mười năm trước, Yến quốc đã cường thịnh hơn nhiều, không hề thua kém Triệu, Tấn.
Cuộc sống của ta, bận rộn mà bình thản.
Một ngày này, họa sư của cung đình hiến bảo, đưa tới hơn mười bức họa. Mở ra nhìn, là bộ dạng năm nay của ta. Biết là quốc cữu tận lực lấy lòng, ta cũng hào phóng ban thưởng. Lại chỉ lấy ra bức họa năm mười lăm tuổi của ta, lúc ấy thì ra ta có bộ dạng này sao?
Thiếu niên thanh tuấn, nụ cười trong sáng. Dương roi da, ở trên lưng ngựa, phong vận linh động. Họa sư này tài nghệ đúng là cao siêu phi phàm.
Tâm tình tốt lên, thuận tay cầm bức họa trở lại tẩm cung. Hoàng hậu phái người đưa một ít bánh ngọt tinh xảo, nói là tự mình làm. Tuy rằng toàn thân mỏi mệt, ta vẫn nên đi thăm nàng. Nàng mang thai, ta mấy ngày đều đến các cung khác. Thế là nàng dâng tranh lại làm bánh ngọt, đó là nhắc nhở đối với ta. Ta không thể không tỏ vẻ một chút.
Ôm hoàng hậu xinh đẹp, hai hoàng nhi ở bên cạnh ta lại líu ríu đọc thơ. Đợi sau khi vú em dẫn bọn hắn ra ngoài, ta nhịn không được hôn lên gò má hoàng hậu. Sắc mặt nàng ửng đỏ, kiều diễm động người.
Kỳ thật sau khi đăng cơ, ta phải lựa chọn. Ba nữ nhi hoặc cháu ngoại của mấy bậc quyền thần, đều đến tuổi thành hôn. Đều phải lấy, chỉ là ai lớn ai nhỏ, chuyện này đối với ta mà nói, cũng không khác biệt nhiều lắm. Cho đến tận ngày nhìn thấy hoàng hậu của ta hôm nay, không giống như nữ tử Quan Ngoại cường tráng, nàng là nhu nhược nhỏ xinh, lại cưỡi ngựa bắn cung võ nghệ phi phàm. Hỏi ra là đại tướng quân có cưới một nữ tử Giang Đông, sinh hạ nàng.
Tấn quốc mãnh liệt phản pháo;
Ta ngồi trên ngai vàng trong cung, nhìn mặt trời đỏ ối phía tây. Ngày này càng thêm nhàm chán. Ta lại nghĩ đến rất nhiều năm trước ta đi theo thúc thúc đến Giang Đông. Nếu như thúc thúc không có chết, bây giờ hắn ngồi trên vương vị hoàng đế này, nhất định làm so với ta còn tốt hơn?
Lúc thích khách tới, ta đang nằm ở trên ghế dài híp mắt. Cho đến tận khi lưỡi đao lạnh buốt đặt lên trên cổ ta. Ta mở to hai mắt, một nam tử xa lạ che mặt đứng trong ánh chiều tà, từ trên cao nhìn xuống ta.
“Hoàng đế Yến quốc?” Hắn trầm giọng nói.
Ta không lên tiếng.
Nhưng mà hắn không có hỏi tiếp, chỉ là ngạo nghễ nói: “Vô luận là vương cung Yến quốc hay mười lăm vạn đại quân của ngươi, chúng ta muốn đến lấy thủ cấp của ngươi, đều dễ như trở bàn tay!”
Ánh đao chợt lóe, cánh tay hắn vươn ra tìm tòi, lát sau ta mới phát hiện trong tay hắn nắm một sợi tóc trắng đen lẫn lộn — chính là của ta.
“Hôm nay ta tới, chỉ là cái cảnh cáo. Chủ nhân để ta đến nói với ngươi – mấy năm nay, ngươi tổng cộng phái người tới hai mươi ba lần, chủ nhân ta đã nhẫn ngươi hai mươi ba lần. Lần này, nếu như ngươi còn khăng khăng Nam chinh, chớ trách ta chủ nhân không nể tình xưa.”
Ta giận dữ, dám uy hiếp ta!
Nam tử kia phi thân ra ngoài loáng cái đã không thấy tung tích, lại nghe thấy trong gió truyền tới một giọng nói mờ mịt: “Nàng, cũng sẽ không coi ngươi như đệ đệ!”
Ha ha, đệ đệ sao? Đây là Lâm Phóng nói, hay Chiến Thanh Hoằng nói? Tại vị mười năm, chưa từng có người dám uy hiếp ta. Cho dù quân chủ của hai nước Triệu, Tấn, cũng phải nể ta ba phần. Lâm Phóng, Chiến Thanh Hoằng, các ngươi cư nhiên dám uy hiếp ta!
Ta đột nhiên đứng lên, lạnh lùng quát: “Người đâu! Truyền lệnh đi xuống, tăng mười vạn binh! Ta muốn Tấn quốc, trăm họ lầm than!”
HOÀN