Minh Nhật Tinh Trình
Chương 12 :
Ngày đăng: 09:13 18/04/20
Hạ Tinh Trình uống không ít, lúc tiễn Hoàng Kế Tân về đã hơi say rồi.
Một mình cậu quay lại khách sạn, mỗi một bước đế giày đều đạp lên thảm trải sàn mềm mại, nên không gây ra chút tiếng động nào. Thân thể cậu hơi loạng choạng, không phải là say đến mức đứng không vững, mà là một chút hưng phấn trong não do cồn điều khiển, làm bước chân của cậu lớn hơn lúc bình thường một chút.
Hạ Tinh Trình đi tới trước cửa phòng Dương Du Minh, cậu dừng lại, ngẩng đầu nhìn bảng số phòng.
Hôm nay vốn cậu muốn mời Dương Du Minh ăn tối. Trong quá trình quay phim, sự động viên dịu dàng của Dương Du Minh đúng lúc xua tan sự sốt ruột và không tự tin ở dưới đáy lòng cậu, thậm chí cậu còn nghi ngờ lần quay tiếp theo mình sẽ vẫn không tìm được cảm giác.
May mà có Dương Du Minh.
Hạ Tinh Trình giơ tay gõ cửa, đốt ngón tay gõ lên cánh cửa gỗ, phát ra tiếng vang trong trẻo.
Cậu gõ hai lần rồi dừng lại, im lặng nghe động tĩnh bên trong, nhưng không nghe thấy âm thanh gì, thế là cậu bèn dùng ngón tay xoa xoa đốt ngón tay của mình, lúc giơ tay định gõ lần nữa lại do dự.
Hạ Tinh Trình hơi băn khoăn, cậu không biết mình tới tìm Dương Du Minh như thế này liệu có quá đột ngột hay không.
Thật ra Hoàng Kế Tân nói đúng, đối với Dương Du Minh cậu đúng là có bộ lọc của fan, trước mặt Dương Du Minh, cậu là một fan nhỏ bé luôn dè dặt, nói chuyện hay làm việc đều vô cùng thận trọng, sợ sẽ để lại ấn tượng xấu cho Dương Du Minh, có lúc khôn khéo đến mức chẳng giống bản thân cậu chút nào.
Hạ Tinh Trình định đi về, lúc vẫn chưa xoay người, lại nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ bên trong, đi thẳng đến phía sau cửa, tiếp đó là giọng nói của Dương Du Minh: "Ai đó?"
"Là em," trong lòng Hạ Tinh Trình không kiềm chế được mà bắt đầu căng thẳng: "Hạ Tinh Trình."
Cửa phòng mở ra, Dương Du Minh mặc áo tắm đứng sau cửa, tóc vẫn hơi ướt, anh mỉm cười với Hạ Tinh Trình: "Có chuyện tìm tôi hả? Mời vào."
Đại não Hạ Tinh Trình lập tức trống rỗng, cậu đi theo Dương Du Minh vào phòng của anh, còn chủ động giơ tay khép cửa phòng lại.
Bố cục trong phòng Dương Du Minh giống hệt phòng Hạ Tinh Trình, nhưng lại ngăn nắp sạch sẽ hơn phòng cậu nhiều, tất cả đồ dùng hằng ngày đều được sắp xếp rất ngăn nắp.
Ánh mắt Hạ Tinh Trình mờ mịt.
Dương Du Minh nói tiếp: "Cậu được đào tạo chính quy, vậy có biết trường phái trải nghiệm là gì, trường phái biểu diễn là gì không?"
Hạ Tinh Trình giật giật môi, đương nhiên là cậu biết, những cái này cậu được học cả rồi, nhưng từ sau khi đi đóng phim, cậu chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này. Trường phái trải nghiệm trường phái biểu diễn này nọ, cậu chưa bao giờ nhập diễn, mỗi một lần diễn của cậu đơn giản chỉ là động tác của tứ chi và những biểu cảm mất tập trung mà thôi.
Dương Du Minh rõ ràng không cần câu trả lời của cậu, anh chỉ nói: "Thật ra tôi cũng không đồng ý hoàn toàn với trường phái trải nghiệm, tính mạng con người có hạn, mỗi lần diễn đều say mê nhập diễn, quá tổn hại sức khỏe mà cũng thương tâm. Nhưng với trạng thái của cậu bây giờ, vẫn chưa có tư cách để bàn đến trường phái biểu diễn, cậu hiểu ý tôi không?"
Hạ Tinh Trình hiểu ra, mặt cậu lập tức đỏ lên.
Dương Du Minh nói: "Nên là, tôi kiến nghị cậu thử rời khỏi trường quay một lần, tiếp tục duy trì trạng thái của Phương Tiệm Viễn, không phải phán đoán và mô phỏng theo, mà là sống thành cậu ta."
Hạ Tinh Trình nhíu chặt mày nhìn Dương Du Minh: "Nhưng anh cũng nói, như vậy tổn thương quá lớn."
Dương Du Minh gật đầu: "Tôi nói tôi chỉ kiến nghị mà thôi, nếu như không làm vậy, với trạng thái của cậu bây giờ, vào các lần quay tiếp theo cậu vẫn sẽ vấp phải trắc trở hết lần này hết lần khác và không biết phải làm sao, Hà Chinh sẽ không nói cho cậu biết phải diễn như thế nào, trong lòng anh ta chỉ có tiêu chuẩn chứ không có khuôn mẫu, tôi cũng chẳng thể lần nào cũng chỉ cho cậu phải diễn như thế nào được, dẫu sao thì cậu mới là Phương Tiệm Viễn, hiểu chưa?"
Hạ Tinh Trình có lẽ là đã tỉnh rượu, cậu đứng lên, bất an đi được mấy bước, cậu nhìn Dương Du Minh muốn hỏi gì đó, nhưng bỗng nhiên cậu phát hiện ra sự lạnh nhạt trong mắt Dương Du Minh.
Cậu nhầm lẫn giữa Dương Du Minh và Dư Hải Dương.
Nhiệt độ trên mặt Hạ Tinh Trình tiêu tan, cậu cảm thấy điều hòa trong phòng mở quá thấp, cơ thể bắt đầu thấy mát mẻ, cậu nói với Dương Du Minh: "Em hiểu rồi, cảm ơn anh đã chỉ bảo."
Dương Du Minh vẫn mỉm cười, vừa ôn hòa vừa lịch sự: "Cậu rất ưu tú, tự tin thêm một chút."
Hạ Tinh Trình gật đầu: "Muộn quá rồi, em không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa, anh Minh ngủ ngon." Nói xong, cậu vội vàng xoay người đi đến cửa phòng.