Minh Nhật Tinh Trình
Chương 16 :
Ngày đăng: 09:13 18/04/20
Buổi chiều trước khi bắt đầu quay phim, Hà Chinh một mình giải thích cảnh quay cho Hạ Tinh Trình.
Hà Chinh nói: "Thật ra trường đoạn này rất quan trọng, tôi không biết cậu có hiểu được không?"
Hạ Tinh Trình im lặng chùi mồ hôi ở lòng bàn tay lên quần.
Hà Chinh hỏi cậu: "Phương Tiệm Viễn quen Dư Hải Dương bao lâu rồi?"
Hạ Tinh Trình ngước lên, trả lời: "Mới mấy ngày."
Hà Chinh nói: "Cậu có cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của cậu ta trong suốt trường đoạn này không?"
Kịch bản trong tay Hạ Tinh Trình đã bị nắm đến nhăn nhúm, cậu nhớ lại tình tiết, nói: "Cậu ta bắt đầu để ý đến Dư Hải Dương hơn, còn hơi trốn tránh nữa."
Hà Chinh vặn ngón tay, đầu ngón tay của hắn bị khói thuốc hun hơi ố vàng, cơ thể lười biếng dựa vào quầy hàng trong tiệm tạp hóa, nhìn Hạ Tinh Trình ngồi bên trong: "Cậu ta rung động. Chú ý, là rung động, chứ không phải là yêu."
Hạ Tinh Trình ngẩng đầu nhìn Hà Chinh, vẻ mặt rất chăm chú.
Hà Chinh nói: "Cảnh này quay sau cũng được, nhưng nếu đến cả sự khác biệt khi người ta rung động mà cậu cũng không thể hiện ra được, tôi không nghĩ đẩy cảnh sau lên quay trước làm cậu có thể nhập tâm được."
Hạ Tinh Trình rủ mắt, nói: "Em xin lỗi."
"Không không không,"Hà Chinh nói: "Không phải xin lỗi, cậu phải cố gắng nhập vai. Tôi nghĩ hai ngày trước cậu làm rất tốt, nhưng trạng thái hôm nay lại không đúng."
Ở đây có một cảnh quay đặc tả Phương Tiệm Viễn, tầm mắt cậu chuyển động theo động tác tay nhẹ nhàng của Dư Hải Dương, cậu cũng chẳng biết vì sao động tác cởi đồ của một người đàn ông trưởng thành lại hấp dẫn mình như vậy, vẻ mặt cậu chuyên chú nhưng lại u mê.
Dư Hải Dương cởi áo sơ mi ra, treo trên kệ hàng ở bên cạnh, dưới áo sơ mi là cơ thể nam tính với đường cong tuyệt đẹp. Từ cánh tay đến ngực, cho tới bụng dưới biến mất sau thắt lưng, mỗi một tấc cơ bắp đều vừa phải, mượt mà đẹp đẽ.
Tay phải Phương Tiệm Viễn vô thức nắm chặt kệ hàng ở sau lưng.
Cảnh này khắc họa cơ thể Dư Hải Dương rất tỉ mỉ, mang theo sự ám chỉ rất rõ ràng. Nói theo một nghĩa nào đó, đây cũng là những gì Phương Tiệm Viễn nhìn thấy trong mắt mình, vào năm 18 tuổi khi cơ thể cậu đang dậy thì trưởng thành, đã được khai sáng về một tính hướng mới, là điều mà cậu chưa bao giờ nghĩ tới và cũng chưa bao giờ dự liệu được.
Dư Hải Dương cúi người chuyển thùng các tông.
Ánh mắt Phương Tiệm Viễn vẫn đuổi theo hắn, đợi tới lúc Dư Hải Dương đứng thẳng lên, cậu mới vội vàng dời tầm mắt đi chỗ khác, vẻ mặt vô thức hoảng loạn, rồi bắt đầu khom lưng tiếp tục chuyển thùng hàng, thậm chí còn quên mất việc nói một tiếng cảm ơn với Dư Hải Dương.
Cảnh này quay đặc tả vẻ mặt của Phương Tiệm Viễn, những cảm xúc phức tạp đó đối với Hạ Tinh Trình ở độ tuổi này mà nói, nếu như không thật sự hòa vào nhân vật để cảm nhận tâm trạng của cậu ta, mà chỉ dựa vào diễn xuất, thì gần như chẳng có cách nào để thể hiện ra được.
Cả bộ phim《Tiệm Viễn》này, chính là như vậy, tràn ngập cảnh đặc tả vẻ mặt và đặc tả thân thể, không có độc thoại nội tâm, mọi cảm xúc đều phải thể hiện qua ánh mắt và cử chỉ.
Kết quả cuối cùng, Hà Chinh là đạo diễn, muốn thể hiện cho khán giả thấy, còn Hạ Tinh Trình là diễn viên, phải thể hiện những gì mà Hà Chinh bảo cậu phải thể hiện.
Hà Chinh sẽ nói bạn nên rung động, nên mến mộ, nên khổ sở; nhưng sẽ không nói cho bạn biết tay bạn phải lén xiết chặt kệ hàng, lúc hắn nhìn bạn thì bạn phải né tránh, hoặc là lúc nào nên khóc, rồi phải lau nước mắt như thế nào.
Cảm xúc trong lòng thể hiện trên nét mặt và trên cơ thể, mỗi người đều khác nhau, chỉ khi Hạ Tinh Trình hoàn toàn nhập vai vào Phương Tiệm Viễn, hoặc là có thể đổi cách nói khác, chỉ lúc linh hồn Phương Tiệm Viễn chiếm giữ lấy thân thể Hạ Tinh Trình, thì sẽ được thể hiện một cách tự nhiên, mà không cần người khác nói cho cậu biết phải diễn như thế nào.