Minh Nhật Tinh Trình
Chương 37 :
Ngày đăng: 09:13 18/04/20
Mặc dù việc quay phim đã kết thúc, ánh đèn cũng đã tối đi, nhưng Hạ Tinh Trình vẫn ngồi im không nhúc nhích, cậu nhắm mắt lại ngẩng đầu lên, mặc dù nước mắt không rơi xuống nữa, nhưng cậu vẫn đang đắm chìm trong cảm xúc của nhân vật và rất khó để tự thoát ra.
"Vết thương" trên tay Dương Du Minh đã được rửa sạch, Lý Vân đưa cho anh một cái khăn lông mềm mại sạch sẽ, bảo anh lau nước trên tay đi. Anh cúi đầu, sau khi lau khô tay thì đưa khăn trong tay cho Lý Vân, rồi nói: "Có khăn ướt không?"
Lý Vân ngớ người, rồi lại từ trong túi lớn bên cạnh lấy ra mấy cái khăn giấy ướt đưa cho anh.
Thật ra bên cạnh Hạ Tinh Trình cũng có người, Tiểu Đường cầm khăn ướt đang đợi cậu, nhưng Hạ Tinh Trình không nhận lấy, Tiểu Đường cũng không dám lau mặt giúp cậu.
Lúc Dương Du Minh cầm khăn ướt đi tới chỗ Hạ Tinh Trình, Hà Chinh nắm lấy cánh tay anh, lắc lắc đầu với anh.
Dương Du Minh không nói gì, hất tay Hà Chinh vẫn muốn đi qua, kết quà Hà Chinh lại kéo anh lại, lúc này dùng sức không nhỏ, hắn nói: "Đừng tới, cậu tới cậu ấy càng không thoát vai được."
Lúc này, nữ diễn viên Thẩm Nghiên đóng vai Từ Giai trong phim đi tới, mỉm cười chào hỏi Dương Du Minh.
Dương Du Minh nắm chặt khăn ướt trong tay, không khăng khăng đi tới bên cạnh Hạ Tinh Trình nữa.
Hạ Tinh Trình cuối cùng cũng mở mắt ra, cậu nhận lấy khăn ướt Tiểu Đường đưa tới, đứng lên quay về gương đạo cụ lau mặt, cậu lau rất tỉ mỉ, lau sạch toàn bộ những vết máu và vệt nước mắt ở trên mặt.
Hôm sau vẫn chưa tới 4h sáng, Hạ Tinh Trình thức giấc không ngủ lại được nữa. Cậu kéo một cái đèn sàn tới gần giường rồi bật lên, vén chăn ngồi dậy, hai chân xỏ dép lê, sau đó rời khỏi giường.
Hạ Tinh Trình không nói một lời mà chỉ giãy dụa, cậu thật sự dùng sức rất lớn, thậm chí còn kéo rơi một hạt nút trên cổ áo Dương Du Minh.
Mà chỗ quấn băng gạc trên tay Dương Du Minh cũng từ từ rướm màu đỏ, đó là hiệu quả của bao máu đạo cụ.
Lúc bọn họ dùng sức vật lộn với nhau, ngón chân Hạ Tinh Trình không cẩn thận đá phải chân giường, cơn đau lập tức ập đến, cậu không nhịn được mà khẽ kêu một tiếng, sau đó nới lỏng sức đang giãy dụa ra, ngồi xổm trên sàn nhà giơ tay nắm lấy ngón chân của mình.
Đây là tai nạn không có trong kịch bản, nhưng Hạ Tinh Trình vẫn diễn tiếp, Dương Du Minh cũng nhanh chóng phối hợp với cậu, cúi người bế người đặt cậu ngồi lên giường.
Hạ Tinh Trình không chống cự nữa.
Dương Du Minh nửa ngồi nửa quỳ, cầm chân Hạ Tinh Trình, nhìn kỹ ngón chân cậu, nói: "Không chảy máu."
Hạ Tinh Trình dùng sức rụt chân về, lòng bàn chân giẫm lên giường, cánh tay ôm lấy đôi chân đang gập lại.
Dương Du Minh vẫn như cũ ngồi xổm ở bên giường, anh ngẩng đầu lên nhìn cậu, nói: "Có thể nghe tôi nói không?"
Mắt Hạ Tinh Trình không nhìn anh, cậu dùng giọng nói khàn khàn không có cảm xúc của mình nói: "Muốn nói gì?"