Minh Nhật Tinh Trình
Chương 44 :
Ngày đăng: 09:13 18/04/20
Đối với nụ hôn không có trong kịch bản kia, về sau Hà Chinh cũng không tỏ ý gì cả, nhưng Hạ Tinh Trình cảm nhận được hắn không vui vẻ gì. Đây không phải là phong cách thường ngày của Hà Chinh, cho dù diễn viên lấy cách gì để diễn, chỉ cần hợp tình hợp lý, nhiều lúc hắn còn cổ vũ và khen ngợi.
Tối hôm đó, Hà Chinh tới tìm Dương Du Minh.
Lúc đó Hạ Tinh Trình mới ra khỏi phòng tắm, trong tay cầm một cái khăn lau nước trên mặt, sau đó cậu nghe thấy ngoài hành lang vang lên tiếng nói chuyện Hà Chinh, người đang nói với Hà Chinh là Dương Du Minh.
Cậu dừng động tác của mình lại, tới gần cửa thận trọng lắng nghe, nhưng Hà Chinh nhanh chóng theo Dương Du Minh đi vào phòng anh, sau khi cửa phòng đóng lại Hạ Tinh Trình chẳng nghe thấy gì nữa cả.
Cậu có cảm giác không tốt lắm.
Quay lại ngồi xuống bên giường, Hạ Tinh Trình phủ khăn lên đầu, giơ hai tay lên che mặt, cậu biết trong lòng mình có rất nhiều cảm xúc phức tạp, và hoàn toàn không có cách nào để tìm ra mạch suy nghĩ rõ ràng, nhưng đồng thời, lại có một đáp án rõ ràng vô cùng sống động, cậu không dám chạm vào cũng không thể thừa nhận nó.
Bộ phim này quay cho đến giờ thật sự khiến cậu rất khó chịu.
Nhưng mà việc khó chịu hơn vẫn còn ở phía sau.
Vì mọi thứ được ưu tiên theo lịch trình của Dương Du Minh, nên sau khi kết thúc tất cả các cảnh ngoại cảnh ở trấn trên, đoàn phim liền tới thị trấn lân cận để quay kết cục của cả bộ phim.
Chuyện này đòi hỏi khả năng điều chỉnh cảm xúc của Hạ Tinh Trình cực cao, cậu không có tâm trạng để đối phó với nụ hôn bất ngờ kia, cũng chẳng có thời gian để hồi tưởng lại một chút tình cảm như có như không giữa mình và Dương Du Minh vào mấy ngày đó, cậu phải quay lại trạng thái Phương Tiệm Viễn bị tổn thương càng nhanh càng tốt, để tiếp tục quay phim cho xong.
Không thể không nói, trong quá trình quay bộ phim này, Dương Du Minh còn giúp cậu nhiều hơn cả Hà Chinh.
Hạ Tinh Trình nói: "Tốt lắm ạ."
Hà Chinh không nói gì, chỉ ngậm thuốc lá nhìn cậu chằm chằm.
Hạ Tinh Trình nhìn lại hắn: "Sao vậy ạ?"
Hà Chinh cười nhạt: "Nhìn mặt cậu thì chẳng giống "tốt lắm" chút nào cả."
Hạ Tinh Trình nhìn chằm chằm ly thủy tinh trong suốt đặt trước mặt, hơi ngẩn người.
Hà Chinh nói: "Tuổi trẻ là như vậy đó, đợi cậu đóng phim nhiều hơn, dần dần ảnh hưởng cũng không lớn lắm. Cậu nhìn anh Minh của cậu đi, rất giống một kẻ già đời, bách độc bất xâm, buổi chiều quay xong phim thì buổi tối đã quăng qua một bên rồi."
Hạ Tinh Trình theo lời hắn nhìn sang Dương Du Minh.
Dương Du Minh đang mỉm cười nói chuyện với người ta, nhìn thật kỹ thì, nụ cười của anh chính là đang mỉm cười, không có phức tạp cũng chẳng có ngụy trang. Nếu như nhất định phải miêu tả, thì có lẽ là một nụ cười bình tĩnh.
Hạ Tinh Trình bỗng nhiên muốn tìm một ly rượu ở trên bàn, nhưng nhanh chóng nhận ra đây là nhà hàng buffet, ly rượu trên bàn đều bị người khác uống qua hết rồi, bèn đứng dậy định đi lấy rượu, cậu nói: "Em phải đi kính anh Minh một ly rượu đây ạ."
Thân thể Hà Chinh ngã ra sau tựa lưng vào ghế, vểnh một chân lên nhìn cậu, nói: "Đúng, cậu nên đi, đi đi."