Minh Nhật Tinh Trình

Chương 67 :

Ngày đăng: 09:14 18/04/20


Lúc sau Hạ Tinh Trình lại cuộn tròn trong lồng ngực Dương Du Minh ngủ một giấc, một giấc này ngủ rất sâu, lúc tỉnh lại lần nữa cậu phát hiện Dương Du Minh đã rời giường.



Dương Du Minh mặc áo len cổ tròn màu lam xám, phía dưới là quần dài màu nâu nhạt, anh đang ngồi ở cuối giường, một chân cong lên, mắt cá chân trắng ngần lộ ra bên ngoài ống quần gác lên trên đầu gối của một chân khác, lưng hơi cong, đang cúi đầu gõ chữ trên điện thoại.



Rèm che nắng trong phòng mở ra một khe hở, một chùm ánh nắng màu vàng ấm áp vừa vặn chiếu vào chỗ ngồi của Dương Du Minh, bao phủ hết cả người anh, áo len và tóc anh dưới ánh mặt trời trông lù xù vương một vòng ánh sáng làm toàn thân tỏa ra khí tức nhu hòa ấm áp.



Hạ Tinh Trình ngơ ngác ngắm nhìn gò má hoàn mỹ của anh, sau khi nhìn thấy lại không nhịn được mà bật cười.



Lúc này vừa vặn Dương Du Minh cũng quay lại nhìn cậu, anh để điện thoại qua một bên, hỏi: "Em cười cái gì?"



Hạ Tinh Trình vẫn còn nude, cậu duỗi cánh tay từ trong chăn ra, nói: "Em không dám tin em được ngủ cùng Dương Du Minh."



Dương Du Minh nghe thấy vậy cũng mỉm cười, anh nói: "Ngủ được rồi em có thỏa mãn không?"



Hạ Tinh Trình không ngờ anh sẽ hỏi vậy, nên tự dưng cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng vẫn tỏ vẻ mặt dày mà gật đầu. Cậu nhúc nhích cơ thể đang che ở dưới chăn, vẫn có thể nhớ lại khoái cảm của hành động mất kiểm soát trước đó.



Dương Du Minh vẫn nhìn cậu, anh hỏi: "Đói chưa? Có muốn đi ăn không?"



Hạ Tinh Trình bỗng nhiên nhớ tới chuyện khác, cậu quay người định tìm điện thoại trên tủ đầu giường, nhưng lại không tìm được, cậu hỏi Dương Du Minh: "Mấy giờ rồi anh?"



Dương Du Minh nói với cậu: "Sắp 12h rồi."



Hạ Tinh Trình lập tức bật dậy, sắp tới giữa trưa rồi, hôm nay cậu không có lịch trình gì khác, vốn đã mua vé máy bay buổi chiều quay về, kết quả ngủ trong phòng Dương Du Minh thẳng đến giờ, sợ là Hoàng Kế Tân tìm cậu đến mức sắp phát điên luôn rồi.



Cậu vén chăn lên xuống giường, lúc giẫm lên thảm trải sàn, chân tự nhiên lại mềm nhũn, có lẽ lâu lắm rồi mình chưa từng túng dục như vậy.



Áo quần ném xuống đất đã được Dương Du Minh nhặt lên, lúc này đang được đặt gọn gàng ở ghế bên cạnh, Hạ Tinh Trình đi qua tìm điện thoại, kết quả cũng không có ở trong túi quần luôn.
Hạ Tinh Trình không giận vì thái độ của anh, vẫn chỉ trưng ra dáng vẻ khó chơi: "Giờ em sẽ không về đâu."



Hoàng Kế Tân tiến lên kéo cậu, lúc nắm lấy cổ tay cậu, động tác bỗng nhiên dừng lại.



Cổ áo sơ mi của Hạ Tinh Trình mở rộng ra, hai dấu hôn màu đỏ ở trên cổ có thể nhìn thấy rất rõ.



Mặc dù Hoàng Kế Tân đoán được cậu ở lại phòng Dương Du Minh một đêm sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng lúc chính mắt nhìn thấy những dấu vết lưu lại sau khi thân mật trong lòng vẫn run lên, anh thả tay Hạ Tinh Trình ra, mệt mỏi nói: "Rốt cục thì cậu đang làm gì vậy?"



Hạ Tinh Trình nghe giọng điệu của anh đã dịu đi, nên thái độ của cậu cũng dịu theo, cậu nói: "Tiếp theo em chẳng có lịch trình gì, anh về công ty trước đi, có chuyện gì thì gọi cho em."



Hoàng Kế Tân nặng nề thở dài một hơi: "Cậu ở lại làm gì? Yêu đương vụng trộm với Dương Du Minh à?"



Hạ Tinh Trình không thích cách nói này của anh: "Anh ấy ly hôn rồi, vụng trộm gì chứ?"



Hoàng Kế Tân nói: "Nhưng anh ta là đàn ông, đừng nói anh ta là đàn ông, cho dù anh ta là phụ nữ, thì với tuổi tác và địa vị của anh ta bây giờ, cậu ở bên anh ta sẽ phải chịu áp lực rất lớn, anh giai của tôi ơi cậu có hiểu tình hình không vậy?"



Hạ Tinh Trình im lặng một lát, rồi nói: "Em nghĩ kĩ rồi."



"Cậu nghĩ kỹ cái quái gì chứ?"Hoàng Kế Tân hận không thể một tát đập tỉnh cậu: "Dù sao thì cậu ở bên anh ta cũng không có kết quả đâu, cần gì phải mạo hiểu như vậy, sơ ý một chút sẽ đạp đổ toàn bộ sự nghiệp đó!"



Hạ Tinh Trình nói: "Ai nói với anh em với anh ấy sẽ không có kết quả?"



Hoàng Kế Tân hỏi cậu: "Cậu với bạn gái cũ yêu nhau được bao lâu?"



Hạ Tinh Trình không trả lời, một lúc sau cậu mới nói: "Anh ấy khác, khác tất cả mọi người."