Minh Nhật Tinh Trình

Chương 75 :

Ngày đăng: 09:14 18/04/20


Bọn họ ngồi nói chuyện một lúc, sau khi uống xong một ly nước, Trần Hải Lan đi vào gian trong chuẩn bị đi ngủ trước.



Dương Du Minh đứng lên, để ly nước lại trên tủ rượu, sau đó xoay người nhìn Hạ Tinh Trình, nói: "Ngủ chưa?"



Hạ Tinh Trình gật đầu, cậu về lại bên giường nhỏ của mình, cởi giày ngồi lên, sau đó cậu nhìn thấy Dương Du Minh đi tới cạnh cửa, giơ tay tắt đèn của gian ngoài.



Trước mặt bỗng chốc tối đen, một lát sau Hạ Tinh Trình mới thích ứng được, dựa vào ánh sáng từ gian trong hắt ra, cậu nhìn thấy đường nét thon dài của Dương Du Minh.



"Ngủ ngon," giọng Dương Du Minh trầm thấp.



Hạ Tinh Trình cũng nói: "Ngủ ngon."



Sau đó, Dương Du Minh đi vào gian trong, sau khi đi vào anh cũng không đóng cánh cửa ngăn giữa hai phòng lại, Hạ Tinh Trình nằm xuống giường, cậu có thể nghe thấy Dương Du Minh và Trần Hải Lan đang khẽ nói chuyện, lúc cậu cẩn thận lắng nghe, có thể nghe rõ bọn họ đang nói những nội dung không quan trọng mấy, thế là cậu bèn trở mình, kéo chăn lên cao một chút che hết nửa khuôn mặt của mình, chỉ để lộ một đôi mắt ra ngoài.



Hạ Tinh Trình cảm thấy có lẽ là Trần Hải Lan biết rồi, Trần Hải Lan chắc chắn sẽ không thể hiện ra trước mặt cậu, nhưng không biết liệu Trần Hải Lan có hỏi Dương Du Minh hay không, dù sao hai người cũng là bạn bè nhiều năm nay rồi.



Nhưng anh ta nhìn ra thì sao chứ? Xem ra Dương Du Minh không hề nghĩ tới việc giấu Trần Hải Lan, anh không quan tâm đến việc để lộ những dấu vết trên cơ thể mình, thì có lẽ thái độ của anh là không sợ Trần Hải Lan biết nhỉ, chỉ là không ngờ lúc đó Lăng Gia Nguyệt lại ở đây. Thái độ của Lăng Gia Nguyệt làm Hạ Tinh Trình hơi khó chịu, nhưng cũng chỉ hơi mà thôi, dù sao so với thái độ thản nhiên của Dương Du Minh, thì Lăng Gia Nguyệt có nghĩ thế nào, đối với Hạ Tinh Trình chẳng hề quan trọng.



Lúc này, đèn gian trong cũng tắt, không còn tiếng nói chuyện nữa, Hạ Tinh Trình nghĩ thầm chắc là hai người họ ngủ hết cả rồi.



Nhưng giờ Hạ Tinh Trình chẳng cảm thấy buồn ngủ chút nào, cậu nằm nghiêng trên giường, lấy điện thoại dưới gối, mở wechat ra tìm tên Dương Du Minh.




Dương Du Minh cúi đầu, ngón tay thon dài giúp cậu cài nút quần lại, tiếp đó từ từ kéo phéc mơ tuya lên cho cậu, anh nói: "Xe sắp tới đón tụi mình rồi, nhanh rửa mặt đi, rồi xuống ăn sáng."



Hạ Tinh Trình liếc anh một cái, không cam lòng đi vào phòng vệ sinh.



Lúc bọn họ xuống lầu, Trần Hải Lan đã ngồi ăn sáng cùng Nhậm Dư Xương rồi, Nhậm Kính Nguyên và Đàm Tuyết Nguyệt vẫn chưa dậy, ông cụ nói thanh niên ngủ được thì cứ để bọn họ ngủ thêm một lát.



Hạ Tinh Trình vừa mới ngồi xuống, thì nhìn thấy Lăng Gia Nguyệt cũng tới, sắc mặt cô trông không tốt lắm, không biết có phải là tối qua không ngủ ngon không.



Bảo mẫu lấy thêm cho Hạ Tinh Trình một bát cháo, lúc nhận bát cháo Hạ Tinh Trình nói: "Cảm ơn ạ."



Dương Du Minh từ trong tô trên bàn ăn lấy một quả trứng gà, đưa tới trước mặt cậu.



Hạ Tinh Trình vốn không thích trứng luộc lắm, nhưng nếu Dương Du Minh đưa cho, thì cậu vẫn vui vẻ nhận lấy.



Lăng Gia Nguyệt không ăn gì, cô cứ nhìn Hạ Tinh Trình mãi. Lúc sau Nhậm Dư Xương đứng lên đưa sữa bò cho cô, nói: "Ăn đi, nha đầu." Cô mới cúi đầu, bưng bát uống từng ngụm sữa.



Ăn sáng xong, Dương Du Minh nhận được điện thoại, xe đã đợi bọn họ ở bên ngoài rồi, thế là cậu dẫn Hạ Tinh Trình đứng dậy, nói với Nhậm Dư Xương: "Thầy, em và Tinh Trinh đi trước đây ạ, lần sau sẽ quay lại thăm thầy."



Nhậm Dư Xương gật đầu, cùng Trần Hải Lan và Lăng Gia Nguyệt tiễn bọn họ đến cổng biệt thự.