Minh Vương Đoạt Hậu

Chương 1 :

Ngày đăng: 01:01 19/04/20


Ngày xuân vui vẻ, gió thổi nhè nhẹ. Một trận nhạc, chiêng trống, dọc theo cảnh hồ Phong Liễu phiêu diêu truyền ra.



Đỉnh kiệu hoa đỏ thẫm, đám người vậy quanh chậm rãi đi tới.



Chỉ cần nhìn đỉnh phượng của kiệu hoa mạ vàng, cũng đoán được tân nương xuất thân bất phàm, hơn nữa đi theo còn có rất nhiều nô tì cùng hộ vệ, chỉ có người giàu có mới trang trọng phô trương như thế.



Thật không phải dễ mới gặp sự kiện náo nhiệt như thế, khiến cho dân chúng từ các đường ngõ vây lại, nếu là người không biết, lại cho là hoàng thân quốc thích đi tuần.



"Làm sao vậy?"



"Hôm nay là ngày nhất hộ gả nữ nhi đó nha!"



" Nhưng tại sao lại lớn như vậy nha?" đại thẩm tò mò hỏi trượng phu bên cạnh.



"A!chuyện lớn như vậy ngươi không biết? hôm nay là ngày Nam Cung Mị cưới vợ!!"



" Nam Cung Mị? chính là thiếu chủ Ma Kiếm Sơn Trang hành tung biến hóa kì dị?"



" Đúng vậy! hơn nữa nha, chẳng những tân lang thân phận hiển hách, liền ngay cả tân nương cũng là rất ghê gớm nha!! "



"Thật? tân nương là ai? "đại thẩm tò mò



" Chính là nghĩa muội của Giang Nam phú thương Phượng Thư Dương _ Nguyệt Nga Nhi !"



"Phượng Thư Dương? ngươi nói là Giang Nam đế vương Phượng Thư Dương?"



" Đúng vậy, là hắn!"



" Ồ! kia cũng thật nha! Bọn họ hai người thành thân, chẳng phải là hai thế lực kết hợp? oa, sự kiện lớn như vậy, khó trach có nhiều người tới xem nha!"



" Không hẳn vậy đâu! nghe nói Nguyệt Nga Nhi tiểu thư là trầm ngư lạc nhạn, là một mĩ nhân nha! ta nghĩ mọi người ngoài việc đi xem náo nhiệt, hơn nửa là đi xem mĩ nhân trong truyền thuyết a.!"



Vừa nghe nói như vậy, đại thẩm liền lập tức nắm lỗ tai chồng, xoay xoay:



"Đau, đau, mau buông tay, ngươi làm gì vậy?"



"Hừm, ma quỷ, ngươi cũng là đến xem mĩ nhân? Cũng không nhìn lại, ngươi đã bao nhiêu tuổi, thật không biết xấu hổ!?"



"Oan uổng mà!! ta cũng chỉ là tò mò thôi. Nghe người ta hình dung tân nương như vậy, chẳng lẽ ngươi không có nửa điểm hiếu kì sao?"



"Này, nói vậy cũng đúng, nghe ngươi nói vậy, ngay cả ta cũng muốn nhìn xem Nguyệt Nga Nhi được bao nhiêu sắc đẹp."



"Chính là thôi đi, ta tuyệt đối không có nửa điểm không an phận, ngươi tha cho cáo lỗ tai của ta đi!"



"Cho ngươi cũng không dám!" đại thẩm hừ một tiếng, rốt cục cũng bỏ tay ra.



Mắt thấy đoàn kiệu hoa đỏ thẫm đang từ từ đi qua, lại có một đám người đi qua, hận không thể tự mình vạch rèm kiệu hoa, để nhìn phong thái mĩ nhân. Tiếc rằng mười mấy tên hộ vệ cùng tì nữ đều vây quanh kiệu hoa, khiến cho họ chỉ có thể cách một khoảng, nghểnh cổ nhìn xung quanh. Ngay tại lúc mọi người nghĩ vô duyên không nhìn thấy mỹ nhân, một cơn gió bỗng nhiên phất qua, nhẹ hất rèm kiệu hoa.
Ba gã thủ hạ của Hắc Mộc Dạ nhẹ dùng khinh công, nhanh chóng đứng phía trước chủ tử



"Bằng vào trình độ của các ngươi? thật không xứng cùng chủ tử chúng ta giao thủ.”



" Hãy bớt sàm ngôn đi, tránh ra!”



Nhón hộ vệ vọt lên, một hồi hỗn chiến lập tức hiện ra. Mười mấy tên hộ vệ cố hết sức vây công ba gã thủ hạ kia, cho dù ỷ vào nhân sổ quả thật chiếm ưu thế, nhưng cũng không thể chiếm được tiện nghi.



Giữa cuộc hỗn chiến, có mấy hộ vệ thân thủ tương đối lưu loát vẫn còn sức kháng cự, nhưng ba gã thủ hạ bên kia vẫn cứ một đường nhằm phía kiệu hoa. Mắt thấy Hắc Mộc Dạ đưa lưng về phía bọn họ, vài tên hộ vệ nghĩ đến hữu cơ khả thừa, đằng đằng sát khí giơ lên dao nhỏ, nhằm tới giết Hắc Mộc Dạ.



Hộ vệ liền nghĩ đến có thể thuận lợi đắc thủ, nhưng Hắc Mộc Dạ bỗng nhiên quay người, khuôn mặt lãnh trầm tuấn tú thượng không có nửa điểm bối rối, con ngươi đen thậm chí còn hiện lên một chút trào phúng.



Không ai thấy rõ ràng hắn xuất thủ là khi nào, chỉ thấy trước mắt bóng đen chợt lóe, tiếp theo, tiếng roi cắt qua không khí sắc bén cũng là lúc tiếng kêu rên của nhóm hộ vệ cơ hồ đồng thời vang lên.



Chỉ một cái nháy mắt, vài tên muốn đánh lén Hắc Mộc Dạ đều đã bị lược đổ, không chết cũng đã muốn đi nửa cái mạng.



“Không biết tự lượng sức mình!.” Hắn hừ lạnh một tiếng, lại lần nữa xoay người đối mặt Nguyệt Nga Nhi.



Nguyệt Nga Nhi vừa rồi thấy một màn sợ hãi, sắc mặt của nàng tái nhợt,bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ lên ngực, đoán rằng kế tiếp người chịu đòn của hắn thực khả năng chính là nàng!



“Ngươi...... Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?” Nguyệt Nga Nhi tự trấn định hỏi, nhưng mà thanh âm run run lại tiết lộ sự kinh hoảng của nàng.



“Ngươi không phải vừa nghe thấy được sao? Ta muốn mang ngươi đi.”



“Không! Ngươi không thể làm như vậy!” Hôm nay là ngày vui của nàng cùng Nam Cung Mị - người của Ma kiếm sơn trang còn chờ tân nương tử bái đường cùng thiếu chủ của họ nha!



Hắc Mộc Dạ nghe vậy, khóe miệng gợi lên, ngạo nghễ nói:“Trên đời này chỉ có ta không muốn làm chuyện, không có ta không thể làm chuyện!”



Ngữ khí của hắn cuồng vọng tự phụ , cùng với khí thế lạnh lùng cuồng phách , lòng Nguyệt Nga Nhi kinh sợ, cho dù hắn không có chạm đến chút lông tơ, nhưng nàng vẫn phảng phất cảm nhận được, rằng chính mình bây giờ bị đã bị một cổ lưới khổng lồ bao trụ, có chạy đằng trời!



“Vì cái gì...... Ngươi rốt cuộc vì cái gì muốn bắt ta?” Nàng chiến thanh hỏi.



Chẳng lẽ đúng là vì hắn cùng nghĩa huynh hoặc là tương lai phu quân từng có thù oán, nên bây giờ biến nàng tastrongnh một quân cờ sao?



Hắc Mộc Dạ nhìn Nguyệt Nga Nhi dung nhan xinh đẹp nhưng tái nhợt , cho dù hắn cả người bao phủ bởi một tầng u ám bên trong, nhưng trong đôi mắt lại hiện lên nột tia nhiệt nóng bòng!!



“Bởi vì... ngươi là của ta.!!!” ngữ khí chắc chắc, như đang bàn chuyện quốc gia đại sự.



Đáp án nằm ngoài suy nghĩ của mình, làm Nguyệt Nga Nhi cả người ngây ngẩn. Nàng còn không kịp phản ứng lại, Hắc Mộc Dạ đã điểm huyệt ngủ của nàng. Ngóng nhìn nàng mê man, hắn nói nhỏ:



“Ngươi là của ta, ai cũng đừng nghĩ cướp đi.”



Hắn ôm nàng vào lòng, giữa đám hộ vệ, nô tì cùng với toàn bộ đội ngũ đưa dâu, nghênh ngang mà đi.



Ba gã thủ hạ thấy thế, cũng trong cuộc hỗn chiến bên bứt ra. Nháy mắt, bọn họ đã hoàn toàn biến mất!!!!