Minh Vương Đoạt Hậu

Chương 5 :

Ngày đăng: 01:01 19/04/20


“Không!” Nguyệt Nga Nhi kinh hô một tiếng, nàng xấu hổ đến độ hận không thể lập tức chết tại chỗ!



Nàng muốn nhảy xuống bàn gỗ, nhưng mà Hắc Mộc Dạ lại tách hai chân của nàng , thân hình cao lớn liền đứng chặn ở giữa hai chân, làm cho nàng căn bản không có gì đào thoát cơ hội! Không chỉ như thế, hắn còn chế trụ cổ tay nàng , đem cả người nàng giữa chặt.



Nàng hoảng hốt mà bất lực nằm ở mặt bàn, thuần khiết không tỳ vết thân mình không có nửa điểm che lấp, giống như tế phẩm chuẩn bị hiến tế cho ác ma.



Cho dù quẫn bách kinh hoảng nhắm chặt hai mắt, Nguyệt Nga Nhi vẫn có thể mãnh liệt cảm giác được, hắn ánh mắt đang ở trên cơ thể của nàng.Ánh mắt hắn chuyển dần xuống dưới, hắn chuyển mắt đến đâu, nàng cảm nhận như có một cuộn nhiệt lan tới đó.



“Van cầu ngươi...... Buông......” Nàng giãy dụa , nhưng càng vặn người lại làm cho ánh mắt hắn đầy nhục hơn!



“Không.” Hắc Mộc Dạ nói so với bình thường càng khàn khàn vài phần.



“Ngươi rốt cuộc...... Rốt cuộc muốn làm cái gì?” Nguyệt Nga Nhi chiến thanh, nghẹn ngào hỏi.



Cảm giác được hắn đang chăm chú nhìn vào mình, Nguyệt Nga Nhi ở xấu hổ đến độ muốn tự sát, nhưng đồng thời, một loại cảm giác xa lạ mà mãnh liệt hiện lên, làm cho nàng không thể khống chế run rẩy.



“Làm cái gì? Ta không phải mới vừa đã muốn nói qua sao? Ta muốn dạy ngươi, cái gì mới gọi là da thịt chi thân chân chính!” Hắn vừa nói , vừa lấy tay mình chạm vào thân thể mẫn cảm của nànng. Tuy rằng biết rõ nàng sợ hãi, biết rõ nàng toàn không có kinh nghiệm, nhưng hắn nhưng không có ý định dừng lại, ngược lại hôn càng mạnh mẽ lên cảm quan của nàng, cố tình buộc nàng trong thời gian ngắn nhất có thể hiểu sự thân mật của nam nữ là như thế nào?



Nàng càng kinh hoảng, càng muốn kháng cự, hắn trêu chọc liền càng cuồng dã, càng không chịu dừng tay!



Hắn càng lúc càng càn rỡ, Nguyệt Nga Nhi rơi vào sự bối rối, không biết hắn đến tột cùng sẽ đẩy nàng vào hoàn cảnh nào?



Nàng không thể né tránh, càng vô lực chống đỡ hắn. Hắn càng lúc càng phóng đãng,vừa hôn vừa vỗ về chơi đùa cơ thể nàng. Không thể chịu nổi sự áp bức đó, Nguyệt Nga Nhi thở dốc, một cơn sợ run co rút toàn thân, nàng cả người không thể khống chế, gượng đứng dậy, phát ra một thanh âm mà ngay chính mình cũng không thể tin nổi.



trong đầu của nàng chỉ là một mảnh hỗn độn, hai tròng mắt mặc dù vẫn nhắm chặt , nhưng phảng phất thấy mê huyễn yêu diễm sáng rọi ở trong mắt. Vừa rồi cảm giác xa lạ mà mãnh liệt kia làm nàng cảm thấy sợ hãi, nhưng lại lấy đi của nàng rất nhiều khí lực, nàng thở dốc,tuỳ ý để cho hắn muốn làm gì thì làm.



Ánh mắt Hắc Mộc Dạ nhìn lên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nhưng đầy mồ hôi của nàng, hắn không bỏ qua bất cứ phản ứng nào của nàng. Một hồi nhớ tới chính mình vừa rồi không khống chế được phản ứng, thật xấu hổ, nàng cảm thấy ghét chính mình, nàng cắn răng reo lên:



“Đủ rồi! Ngươi hiện tại có thể buông ta ra?”



Đối mặt với sự kích động và xấu hổ của nàng, Hắc Mộc Dạ không có nửa câu ôn nhu an ủi, thậm chí còn thản nhiên trào phúng nói:“Ngươi cho là như vậy liền đã xong? Ngươi không phải quá ngây thơ !”



Lời hắn vừa thốt ra, Nguyệt Nga Nhi đột nhiên kích động, trừng lớn hai mắt nhìn hắn. Ý tứ của hắn...... Chẳng lẽ...... Chẳng lẽ là nói...... Cái gọi là “Da thịt chi thân”, không chỉ có như vậy?!



Trước khi nghĩa phụ thu dưỡng nàng, nghĩa mẫu đã mất nhiều năm, hơn nữa Dương ca lại là con trai độc nhất của Phượng Gia, nên nàng không có bất kì tỳ muội nào để có thể nói chuyện tâm tình, nên những chuyện tình cảm nam nữ, nàng căn bản không hiểu gì cả.



Nàng thật sự không hiểu, nếu vừa rồi như vậy còn không phải là da thịt chi thân, vậy rốt cuộc thế nào mới tính? Rõ ràng...... Rõ ràng hắn đã hôn nàng, đã vậy còn....còn chạm vào người nàng!!!. Nguyệt Nga Nhi không yên bất an nhảy xuống mặt bàn, nhưng cả người mệt mỏi không thể chống đỡ nổi, cả người lảo đảo.Hắc Mộc Dạ đúng lúc ôm nàng, cũng thuận thế đem nàng đặt xuống giường.



“Không! Ngươi tránh ra! Đừng chạm vào ta!” Nguyệt Nga Nhi sợ hãi la hét.



Mới vừa rồi trải qua đã làm cho nàng cảm thấy chính mình phảng phất tử qua một hồi, nếu chân chính “Da thịt chi thân” So với vừa mới còn mãnh liệt, ghê gớm hơn, nàng nhất định không chịu nổi !



Hắc Mộc Dạ ngang nhiên đứng ở bên giường, con ngươi đen không thấy cảm xúc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang khủng hoảng.Ánh mắt cương nghị lãnh đạm làm cho người ta không thể nhận ra bên trong đó đang nghĩ gì.



Trên giường, Nguyệt Nga Nhi hít thở không thông trầm mặc, nàng đang tự hỏi phải chăng bay giờ hắn mới bắt đầu " dạy " cho nàng cái gì gọi là “Da thịt chi thân” chân chính? ý niệm đó càng mạnh mẽ hơn trong đầu khi nàng cả kinh thấy hắn bắt đầu cởi quần áo trên người.



Thoáng nhìn thấy khuôn ngực cường tráng của hắn, tim Nguyệt Nga Nhi như nổi trống, nháy mắt càng trở nên càng thêm cuồng loạn, hai gò má bất giác đỏ bừng. Nàng vội vàng xoay người đưa lưng về phía hắn, không có dũng khí tiếp tục nhìn hắn cởi quần áo. Nhưng mà, chỉ nghe tiếng quần áo bị thoát ra, trong đầu nàng đã hiện lên cảnh vừa rồi, khuôn ngực trần trụi của hắn lại hiện lên.



Ngay tại nàng vô thần căn môi, không biết phải làm như thế nào cho đúng, hắn bỗng nhiên trèo lên giường, cánh tay cường tráng theo phía sau nắm eo nàng, làm nàng thiếu chút nữa la lên. Hắc Mộc Dạ thu nạp cánh tay, đem nàng ôm ở trước ngực, thân mình xinh xắn lanh lợi bị ôm chặt chẽ trong ngực rộng của hắn. thân hình nàng dường như sinh ra để phù hợp với vòng ôm của hắn. Nguyệt Nga Nhi khẩn trương cơ hồ không thể hô hấp , nàng có thể tinh tường cảm giác được ngực hắn trong ngực chính kề sát lưng của nàng, đôi chân dài của hắn quấn lấy chân nàng. Hai người lỏa trình tướng thiếp tư thái vô cùng thân thiết.



Nàng nín thở, hoảng hốt chờ bước tiếp theo xâm chiếm, nhưng hắn lại chính là lẳng lặng ôm nàng, chậm chạp không có bất kì động tác khác nào.



Nguyệt Nga Nhi có chút kinh ngạc, cũng có chút nghi hoặc, nhưng mà nàng không có dũng khí đối đầu nhìn hắn, đừng nói chi là mở miệng hỏi hắn rốt cuộc muốn làm gì ?!



Thời gian dần dần trôi qua, thâm trầm mệt mỏi, hơn nữa sự ấm áp của hắn vây quanh, khiến cho cơn buồn ngủ thổi đến, cho dù Nguyệt Nga Nhi có nhắc nhở chính mình phải cảnh giác, không thể quên đang ngủ trên giường của hắn, nhưng vẫn không thể chống đỡ lại cơn buồn ngủ đang vây quanh.



Nghe nàng hô hấp dần trôi theo quy luật, Hắc Mộc Dạ biết nàng đã ngủ rất say , hắn nhẹ nhàng xoay người nàng ôm vào trong ngực ,làm cho nàng đối mặt chính mình.



Nhìn nàng xinh đẹp,trong đôi mắt thâm trầm của hắn, cảm xúc thoáng hiện lên một tia cảm xúc. Nhìn chăm chú nàng hồi lâu, hắn chậm rãi cúi đầu, hôn lên mi mắt của nàng, đem thân thể của nàng sát vào cơ thể mình, rồi chính mình cũng đi theo nhắm lại hai mắt. Không lâu sau, hắn cũng nặng nề ngủ. Ngày thường một khuôn mặt lạnh lùng cương nghị nhưng lúc ngủ, ở hắn lại hiện lên tia ôn nhu, cái khí thế sắc bén cũng tản đi phần nào. Trong cơn mơ, môi hắn khẽ nhếch lên, rốt cục hắn có thể tìm được quyện cực lữ nhân của mình, bây giờ hắn có thể an tâm ngủ thật.



Từng đợt thanh thúy chim chóc đề tiếng kêu, đem Nguyệt Nga Nhi theo trong lúc ngủ mơ tỉnh lại. Trợn mắt, phát hiện chính mình nằm trên một chiếc giường xa lạ, những hình ảnh đêm qua hết thảy bỗng nhiên hiện lên trong óc, nàng cuống quít ngồi dậy, bất an nhìn xung quanh. Phát hiện Hắc Mộc Dạ cũng không ở trong phòng, Nguyệt Nga Nhi không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi. Trải qua đêm qua sau, nàng thật không biết nên như thế nào đối mặt kia nam nhân kia.



Thừa dịp Hắc Mộc Dạ không có trong phòng, nàng vội vàng xốc lên chăn trèo xuống giường, không ngờ thoáng nhìn lại chính mình đang trần trụi, trên cơ thể lại lưu đầu dấu hôn đỏ thẫm, toàn là ấn ký của hắn!! Nguyệt Nga Nhi hai gò má ở nháy mắt hồng như lửa. Tuy rằng nàng tự nhủ bản thân không được hồi tưởng đêm qua nhưng...hết thảy vẫn cứ xuất hiện, như thế nào hắn lại hôn khắp người nàng như vậy?



Nàng quả thực không thể tin được, hắn đối với nàng lại làm ra chuyện tình tà ác như thế! Càng đáng sợ hơn, hắn làm càn trêu chọc trên người nàng,nhưng nàng lại không có nửa phần khí lực kháng cự, ngược lại yếu đuối bất lực mặc hắn muốn



làm gì thì làm, đến cuối cùng, thậm chí khi hắn hôn môi âu yếm, nàng lại phát ra thanh âm làm chính mình mặt đỏ khốn quẫn.



Nguyệt Nga Nhi vỗ vỗ hai má, cố gắng hồi tưởng lại xem tối qua bị Hắc Mộc Dạ đặt lên giường, chuyện gì đã xảy ra? Nhưng là, bị hắn ôm vào trong ngực, còn lại một mực nghĩ không ra, thậm chí liền ngay cả chính mình tại sao lại ngủ cũng không biết. Tân bắn đầu hoảng loạn nàng cúi đầu thì phát hiện thạch sùng sa vẫn còn trên ngực,lúc này mới hơi chút thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng mày liễu lại như cũ nhíu lên.



Tuy rằng Hắc Mộc Dạ không có chiếm đi sự trong sạch của nàng , nhưng là cô nam quả nữ đồng giường cộng chẩm cả đêm, mà thân thể của nàng đã bị hắn thấy hết, thậm chí còn hôn nữa! Như vậy nàng, sự trong sạch sớm đã bị huỷ, không có khả năng tái giá cấp Nam Cung Mị , từ nay về sau, nàng nên làm cái gì bây giờ mới tốt?



Chẳng lẽ, nàng thật phải ở cạnh Hắc Mộc Dạ, an phận làm vợ hắn?



Không! Chỉ tưởng tượng cùng sống như vậy với nam nhân đáng sợ đó cả đời, lòng của nàng bỗng nhiên co lại. Nàng thà rằng chung thân không lấy chồng sống ở phượng gia, hoặc là đến Tự Lý làm bạn cùng Phật!!



Nhưng đó là chuyện sau này, mặc kệ của nàng tương lai nên đi nơi nào, giờ phút này là quan trọng nhất là, nàng trước hết nghĩ cách rời khỏi Huyền Minh Thành. Tuy rằng nàng tin tưởng nghĩa huynh khi biết được nàng bị Hắc Mộc Dạ cướp



đi , nhất địnhsẽ nhanh chóng tới cứu nàng, nhưng nàng không thể không làm cái gì đó, chờ nghĩa huynh tiến đến cứu.
“Ta không có! Ta chỉ là vô tình phát hiện nhất chồn bạc, định bắt vể, cho nên mới đặt bẫy, ta làm sao biết có người nuôi !” Liễu Khiêm Khiêm một bên biện xưng, một bên âm thầm nguyền rủa chính mình phá hư vận khí.



Nàng vốn nghĩ sẽ có thể tra tấn Nguyệt Nga Nhi trong chốc lát , không nghĩ tới Hắc Mộc Dạ nhanh như vậy sẽ trở lại . Bất quá may mắn Hắc Mộc Dạ không thấy được nàng tra tấn Nguyệt Nga Nhi, nếu không nàng không có đường thoát.



Nghe Liễu Khiêm Khiêm biện giải, Hắc Mộc Dạ sắc mặt cũng không dịu lại, thậm chí, khi hắn thấy Nguyệt Nga Nhi nằm ngã xuống đất, ngọn lửa trong đáy mắt nhanh chóng cháy lan thành một rừng lửa hừng hực. Hắn xuất thủ, hắc tiên lập tức giống như một độc xà, nhanh chóng lao lên cuốn cổ họng của Liễu Khiêm , chờ lấy mạng nàng.



“Ngươi ── ngươi muốn giết ta?!” Liễu Khiêm Khiêm khiếp sợ không tin hỏi.



Hắc Mộc Dạ không trả lời, càng mạnh tay hạ trường tiên, chứng minh lới hắn nói không phải là đe dọa.



“Ngươi như thế nào có thể giết ta? Đừng quên sư phụ ngươi muốn ngươi lấy ta làm vợ! Ngươi không cưới ta còn chưa tính, thế nhưng còn muốn giết ta?!” Liễu Khiêm Khiêm phẫn hận nhìn hắn. Cậu của nàng chính là sư phụ của Hắc Mộc Dạ, cậu trước khi chết, rõ ràng muốn hắn cưới nàng. Lúc ấy Hắc Mộc Dạ tuy rằng không có đáp ứng hôn sự, nhưng cũng không có ra tiếng phản đối. Huống chi, sư phụ di mệnh, thân là đệ tử hắn làm sao dám cãi lời?



Hắc Mộc Dạ nghe vậy lãnh đạm cười một tiếng:“Đó là ý của ngươi cùng sư phụ, ta cho tới bây giờ không có ý định lấy ngươi!"



Hắn cho tới bây giờ cũng chưa hề thích nữ nhân này, đối với nàng nửa điểm tình cảm cũng không có!



" Ngươi dám động vào người cùa ta,nên tử!!!” Vẻ mặt lãnh chí, ngữ khí lạnh lẽo, quả thực giống như là tiến đến lấy mạng Liễu Khiêm Khiêm.



Một giọt giọt mồ hôi lạnh từ trán của Liễu Khiêm Khiêm chảy xuống, nàng sợ hãi lại không cam lòng nói:



“Đoản mộc không có gai nhọn, nàng nhiều lắm là chịu một chút da thịt khổ mà thôi, chữa vài ngày có thể phục hồi như cũ , cũng không phải là bị thương nặng !" Lúc nàng tạo bẫy, bởi vì cố kỵ đến Hắc Mộc Dạ, bằng không nàng đã sớm làm cho người kia không toàn mạng.



Hắc Mộc Dạ hừ lạnh một tiếng, nói:"Nàng chỉ bị như thế này, nếu không ngươi đã sớm bị ta bầm thây vạn đoạn !”



Liễu Khiêm Khiêm nghe vậy không khỏi đổ một ngụm khí lạnh.



Ý tứ của hắn chẳng lẽ là nói...... Nếu nàng làm Nguyệt Nga Nhi bị thương nặng hơn , hắn sẽ lấy mạng nàng? Mà nếu thật sự giết Nguyệt Nga Nhi, hắn thậm chí còn có thể đem nàng bầm thây vạn đoạn??



Ngay lúc Hắc Mộc Dạ đang định xuống tay cướp lấy mạng Liễu Khiêm Khiêm, Nguyệt Nga Nhi vội vàng reo lên



“Dừng tay! Không cần......”



Nghe thấy tiếng của nàng quát to , Hắc Mộc Dạ động tác bỗng nhiên dừng lại, chỉ cần chút nữa thôi , Liễu Khiêm Khiêm sẽ trở thành tiên hạ vong hồn. Nguyệt Nga Nhi thở phì phò, cố nén đau đớn mở miệng.



“Đừng...... Đừng giết nàng.."



Hắc Mộc Dạ quay đầu nhìn nàng:



“Nàng ta thương tổn ngươi, ngươi còn thay nàng cầu tình?”



“Mặc kệ thế nào...... Cũng không nên tùy tiện cướp lấy tánh mạng người khác, phải biết rằng...... trời rất có chi đức..."



Nghe thấy lời của nàng, một chút dị thườngtrong mắt Hắc Mộc Dạ xoẹt qua. Lời nói đó..nhiều năm trước kia hán đã từng nghe. Hắn trầm mặc nhìn Nguyệt Nga Nhi hồi lâu rồi chậm rãi thu hồi trường tiên.



Liễu khiêm khiêm vổ vổ yết hầu, khó chịu thở phì phò. Tưởng tượng đến cảnh chính mình suýt chết, nàng rùng mình.Nàng hiểu vừa rồi mình thoát chết, đoạt lại một mạng trong tay Minh Vương tất cả đều nhờ Nguyệt Nga Nhi, điều này làm nàng không cam lòng.



Lúc Hắc Mộc Dạ một tay gây dựng nên Huyền Minh Thành, nàng đi theo bọn họ cũng được một khoảng thời gian. Nàng biết rất rõ ràng, cho dù là Hắc Mộc Điệp cũng không thể đủ ngăn cản cơn thịnh nộ của Hắc Mộc Dạ, nhưng Nguyệt Nga Nhi lại dễ dàng làm được , thực hiển nhiên , trong lòng Hắc Mộc Dạ,vị trí của Nguyệt Nga Nhi thật sự rất lớn. Nhưng thật ... Không đạo lý! Lãnh khốc vô tình như hắn, như thế nào cũng không thể để ý đến một nữ tử nha!



Không chỉ có như thế, càng làm nàng hoang mang khó hiểu hơn là, Hắc Mộc Dạ lại chỉ muốn cưới Nguyệt Nga Nhi,?Chẳng lẽ bọn họ trước đây đã gặp mặt, từng có quan hệ?



“Ngươi còn không đi?” Hắc Mộc Dạ mâu quang lãnh lợi như kiếm hướng nàng quét qua.“Nếu ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi!"



“Không không không!” Liễu Khiêm Khiêm cuống quít reo lên.“Ta đi! Ta lập tức đi!”



Tuy rằng nàng lòng có không cam lòng, nhưng nàng càng quý trọng sinh mạng của chính mình , không cần Hắc Mộc Dạ uy hiếp, nàng liền chạy ra khỏi Huyền Minh Thành.



Liễu Khiêm Khiêm vừa rời đi, Hắc Mộc Dạ đi ra phía trước, cầm chồn bạc trên người Nguyệt Nga Nhi, trừng mắt nhìn tiểu tử trắng trắng. Nguyệt Nga Nhi thấy thế, khẩn trương reo lên:



“Chờ một chút! Ngươi...... định làm cái gì?”



Thấy nàng ngôn ngữ loạn xạ cùng bộ dáng lo lắng, Hắc Mộc Dạ đáy mắt lại lần nữa dấy lên lửa giận, hắn thô lỗ cầm chồn bạc ném cho hộ vệ phía sau.



“Đem nó mang đi ra, đừng cho nó chạy loạn!”



" Dạ!" Hộ vệ nhanh chóng đem chồn bạc mang đi.



Hắc Mộc Dạ chuyển hướng sang Nguyệt Nga Nhi, thấy nàng vẫn vẻ mặt lo lắng, con ngươi đen trong cơn giận lại càng tăng lên vài phần. Hắn gần như gầm nhẹ uy hiếp nói:



“Thử xem xem, lần sau ngươi nếu còn cứu con súc sinh kia mà bị thương chính mình, ta liền lập tức làm thịt nó!!!"



Nguyệt Nga Nhi giật mình, trong khi hắn giận dữ nàng không có chút co rúm sợ hãi, chỉ thấy trong lòng dâng lên một cảm giác lì dị rất khó tả!!



Hắn với nàng luôn tức giận, hắn với nàng luôn dùng cách uy hiếp, nhưng là vì... quan tâm nàng? Hắn nổi giận là bởi vì hắn...lo lắng cho an nguy của nàng? Nguyệt Nga Nhi hẽ nhìn Mộc Dạ đôi mắt, vừa rồi trong mắt hắn không có lửa giận?Hắc Mộc Dạ khuỵa người, bế nàng đứng lên. Tuy rằng động tác rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn tránh không được va chạm vào miệng vết thương trên người nàng, không thể khắc chế được, nàng khẽ rên một tiếng, mồ hôi trên trán hiện ra. Vừa nghe thấy tiếng rên, Khuôn mặt tuấn tú của Hắc Mộc Dạ nháy mắt lại bị gió lốc phẫn nộ bao phủ.



“Đáng chết! Ta không nên buông tha nữ nhân kia!!"



Nghe hắn nói nhỏ,trong lòng Nguyệt Nga Nhi lại nở ra một cảm xúc khuếch tán. Đây là lần đầu tiên nàng không hề phản kháng dựa vào lòng hắn, cũng là lần đầu tiên phát hiện, dựa vào trong lòng hắn rất ấm áp, một cảm giác an toàn, làm cho nàng quên mất thân thể đau đớn....!!!!