Mộ Dung Thế Gia Chi Hoa Sự

Chương 14 :

Ngày đăng: 00:44 19/04/20


Cái loại tươi cười kia không còn nữa mà Hoàng đế ca ca cũng sớm đã không còn nữa. Kỳ thật ta rất thích Hoàng đế ca ca cười như vậy, nụ cười của người có biết bao hàm nhiều ý nghĩa và chỉ có mình ta biết, đó là bí mật của ta và Hoàng đế ca ca, ngoài ra không còn ai biết bí mật này. Điều đó làm ta cảm thấy, đối với Hoàng đế ca ca mà nói, ta chính là độc nhất vô nhị. Nhưng mà tất cả đều đã không còn nữa, Hoàng đế ca ca giờ đang nằm cô đơn lạnh lẽo trong Hoàng lăng, không còn có thể nở nụ cười đó nữa.



Ta nhìn Dã Tiên, bỗng nhiên trong lòng tràn ngập phẫn nộ, ta nạt hắn: “Vì sao ngươi lại cười kiểu đó? Không cho ngươi cười kiểu đó! Ngươi căn bản không xứng cười kiểu đó!”



Dã Tiên tức thì thay đổi sắc mặt, tức giận nói: “Ngươi, cái loại nữ nhân này đang phát điên gì? Đừng có mà quá kiêu ngạo, đừng tưởng rằng ta…” Giọng chợt hắn dừng lại, “Ngươi, ngươi khóc cái gì? Rõ ràng là ngươi không phân rõ phải trái, ngươi còn có mặt mũi để khóc sao? Ối, ngươi đừng khóc, ngươi cứ như vậy, người khác cho rằng ta đã làm gì ngươi, ngươi…” Thanh âm của hắn cứ nhỏ dần nhỏ dần, hắn hoàn toàn không biết nên làm sao.



Ta chùi chùi nước mắt, không phân rõ phải trái nói: “Dù sao cũng không cho ngươi cười kiểu kia, ngươi có thể coi ta là kẻ hung tợn cũng được, nhưng không cho phép ngươi cười kiểu kia.”



Hắn mở miệng, trong giọng nói không có chút nào chống đối: “Được được được, ta sẽ không cười nữa, sau này ta sẽ không cười nữa là được chứ gì? Ngươi đừng có khóc nữa…”



Đúng lúc này, có một thân ảnh chen vào giữa ta và hắn, ôm lấy ta: “Liễu Liễu, hắn đã ức hiếp nàng sao?”



Là A Thát, hắn toàn thân vận lực, chuẩn bị tư thế, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay với Dã Tiên.



Dã Tiên cười với A Thát nói: “Ta không có làm gì hết, chỉ nở một nụ cười với nàng thôi.”



A Thát không tin, cúi đầu hỏi ta: ” Liễu Liễu, nàng nói xem đã xảy ra chuyện gì?”



”Ta mặc kệ chuyện của hắn.” Ta ôm chặt A Thát, đem mặt vùi vào ngực hắn nức nở.



A Thát thả lỏng thân thể, nhẹ vỗ về sau lưng ta, không quan tâm tới sự giải thích của Dã Tiên.



Dã Tiên dùng loại thanh âm như ý chỉ ta là kẻ không thể trêu vào, có chút mất hứng nói: “Quên đi, quên đi.” Chợt nghe tiếng bước chân của hắn bước đi xa.
Dã Tiên sửng sốt, trêu chọc: ” Đây là lần đầu tiên ngươi gọi ta là ca ca. Kỳ thật ngươi không phải chỉ điêu ngoa, có khi lại rất hiểu chuyện.”



Ta không hề cảm kích lời khen của hắn, lập tức tâm cao khí ngạo nói: “Bắt người tay ngắn, ngươi phải nhớ kỹ về sau không được gây khó dễ cho Cửu ca của ta.”



Đúng là bộ mặt của một ca ca chân chính, Dã Tiên không trách mắng gì ta, chỉ dùng nụ cười khoan dung của 1 vị ca ca nhìn ta.



Bên kia A Thát lấy túi thuốc, ghi chú rõ các tác dụng của từng loại thuốc, phương pháp dùng, đưa cho Dã Tiên: ” Đa tạ Dã Tiên ca ca! Mẫu thân của ta sau này nhờ ngươi thay ta chăm sóc bà.”



Ta thọt vô một câu: ” Ừ, còn có tên Cái nắp kia, ngươi đừng cho hắn sống khá giả nha, lúc trước chính hắn đã hại A Thát nhà ta phải làm nô lệ. Nhưng mà nể mặt của mẹ hắn, cũng đừng giết chết hắn.”



“Vì nguyên nhân đó nên ngươi mới trừng phạt hắn?” Dã Tiên dường như hiểu ra chuyện gì: “Như vậy ta cũng không cần lo cho A Thát nữa. Ngươi chỉ ích kỷ bá đạo với người ngoài, còn nếu là người thân của ngươi, ngươi sẽ thay hắn mà suy nghĩ.”



A Thát ở bên cạnh gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, Liễu Liễu luôn luôn tốt với ta. Ca ca xin yên tâm.”



Ta với A Thát rời khỏi Ngõa Thứ, đi du ngoạn khắp nơi.



Rất nhiều năm về sau, A Thát vẫn đối với ta thủy chung như nhất. Ta sống rất tốt nhưng trong lòng ta, Hoàng đế ca ca chưa bao giờ có một ngày bị phai nhạt.



Yêu một lúc hai nam nhân, một người khiến cho ngươi rơi lệ vì hoài niệm, một người cho ngươi vui vẻ nhứng lúc bên nhau. Làm một nữ nhân, hạnh phúc lớn nhất cùng lắm cũng chỉ có thể được đến như thế này thôi.



[ Toàn văn hoàn ]