Mò Lên Giường Của Em

Chương 4 :

Ngày đăng: 21:38 19/04/20


“Nhưng tôi có người để thích rồi...” sống mũi Tiểu Tang thấy cay cay, thế nhưng người đó lại không thích tôi, tôi còn đứng trước mặt anh ta mà nói mạnh mồm.



Sắc mặt Hoắc Thiệu Khiêm liền trở nên khó coi, nói lạnh lùng: “Là Triệu Hàng Chi?”



“Vâng.”



“Tuy em không nhận anh nhưng người khác cũng đừng nghĩ có được em, em đừng có nghĩ tới chuyện quyến rũ anh ta



Lời anh nói thực sự làm cô tức giận, cô đứng lên giáng cho anh một cái tát, tức tới nỗi toàn thân run lên: “Toàn thế giới này người không có tư cách nói tôi chính là anh! anh dựa vào cái gì mà nói tôi? Dựa vào cái gì?”



Hoắc Thiệu Khiêm dùng lực nắm lấy tay cô, cắn lên môi cô, sự đau thương cùng với căm giận trong lòng Tiểu Tang đột nhiên bùng lên, cô giơ chân đá vào anh, anh không tránh và đứng im đón nhận cú đá đó, thậm chí miệng còn không kêu lên một tiếng.



“Em từ bỏ ý nghĩ đó đi, cả đời này em sẽ là người của anh!” nói xong câu này anh liền rời đi.



Tiểu Tang đột nhiên cảm thấy thật chán nản, cô ngồi phịch xuống đất.



.............



Ngày mai chính là ngày hôn lễ của Hoắc Thiệu Khiêm và Bạch Dĩnh, Tiểu Tang lấy cớ cơ thể không khỏe nên không đi tham dự, chỉ thu dọn mấy bộ quần áo, viết cho Bạch Dĩnh một bức thư để lại, đem hành lý ra khỏi cửa.



Vừa ra khỏi cửa đột nhiên có một bóng đen xuất hiện, tiếp sau đó cô cảm thấy phía sau gáy đau nhói, làm cô bất tỉnh, chìm ngập vào trong bóng tối.



Trong bóng tối dường như có ánh đèn nhấp nháy, giống như sương mù dần tan ra, để lộ một khoảng hư vô huyền ảo, cô đột nhiên nhìn thấy bản thân mình.



Cô vẫn rất trẻ, trên khuôn mặt có chút nhút nhát và xấu hổ, cô hỏi một người hóa trang thành một con gấu khổng lồ đang ngồi bên cạnh mình:“ Có phải anh thích em không?”



Con gấu vụng về gật đầu, cô kêu lên một tiếng vui mừng, ôm chặt lấy con gấu, trong tay con gấu đột nhiên xuất hiện một chiếc hộp nhỏ, cô đỡ lấy chiếc hộp với vẻ tò mò, đó là một chiếc nhẫn kim cương nhỏ nhắn xinh xắn.



Con gấu đột nhiên chạy đi, rồi đưa tay ra vẫy cô: “Gả cho anh nhé!”



Cô đơ người ra một lát rồi mới gật đầu hạnh phúc.



Con gấu bỏ chiếc mặt nạ ra, để lộ ra khuôn mặt, Tiểu Tang cả đời sẽ không quên khuôn mặt đó.



Cô đứng ở nơi xa, nhìn bản thân mình hạnh phúc ôm lấy Hoắc Thiệu Khiêm rời đi, cô đang muốn đuổi theo, cảnh tượng đột nhiên thay đổi, lần này là một cảnh tượng của một hôn lễ tráng lệ, nhưng lại không có lấy một người.



Tiểu Tang men theo con đường dẫn lên sân khấu đi chầm chậm, trong lòng rất sợ hãi, nhưng cô biết, dường như cô sắp biết điều gì đó.



Ở phía trước vốn là nơi Cha đạo đứng nhưng đứng ở đó lại là cô và Hoắc Thiệu Khiêm, hai người đều mặc đồ lễ phục đám cưới.



Trong tay Hoắc Thiệu Khiêm cầm một tập tài liệu, cô thản nhiên đỡ lấy, sau khi ký tên xong, ngữ khí rất bình thản cô nói: “Hoắc Thiệu Khiêm, sẽ có một ngày, những thứ này tôi sẽ lấy lại hết.”



Hoắc Thiệu Khiêm không hề tức giận một chút nào, anh chỉ cười cười: “Nếu như em tức giận thì mắng thêm vài câu cũng không sao, nếu như ba em không tức chết thì cũng hi vọng em có thể cầm về được những thứ này.”




Hoắc Thiệu Khiêm hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn theo bóng dáng cô rời đi, nhìn theo bóng dáng mảnh dẻ, mỏng manh của cô như một tờ giấy mà bất cứ khi nào cũng có thể bị gió thổi đi, nhưng lại kiên cường hơn bất kì ai



Nếu ngay từ đầu anh biết, anh tiếp cận cô đã để lại cho cô nhiều nỗi đau và vết sẹo không lành được như vậy, liệu anh có lựa chọn từ bỏ thân phận hư ảo là người của Hoắc gia không?



..........



Hôn lễ vốn ồn ào náo nhiệt, bây giờ là một sự hỗn loạn.



Kéo lỏng chiếc cà vạt trên cổ ra, Hoắc Thiệu Khiêm thở dài một tiếng, sau đó tìm bậc thềm bước xuống, nhắm mắt lại.



Tất cả đều kết thúc rồi!



Bên cạnh có người ghé lại gần, ngồi xuống cạnh anh: “Anh hối hận rồi à?”



Hoắc Thiệu Khiêm không mở mắt ra: “Đã từ rất lâu, tôi hối hận rồi.”



“Vậy thì tại sao anh còn đồng ý kết hôn với tôi?” Bạch Dĩnh hỏi với ngữ khí có phần kích động: “Rõ ràng tôi biết chúng ta chỉ là kết hôn giả, thế nhưng tôi vẫn không can tâm....”



“Thế nên cô cho người bắt cóc Tiểu Tang, chỉ là muốn ép tôi kết hôn với cô theo đúng kế hoạch. Thực ra, cô không cần làm như vậy tôi cũng sẽ kết hôn với cô, thế nhưng....” Hoắc Thiệu Khiêm đột nhiên mở mắt ra: “Cô làm cho Tiểu Tang nhớ lại tất cả, cô có biết không, khi được biết cô ấy không còn nhớ tôi tôi đã vui đến thế nào, thế nhưng tất cả đã bị cô phá hủy.



“Tôi...tôi chỉ là sợ....”



Hai mắt Bạch Dĩnh đột nhiên nhòe đi, cô ta chỉ có kết hôn mới có thể tham gia vào công ty của cha mình, dã tâm của cô ta là như vậy, do đó đã kết hợp với Hoắc Thiệu Khiêm, cô ta gia nhập vào công ty có được quyền điều hành thì anh mới có thể có được hợp tác lâu dài, thế nhưng cô ta nhìn thấy thái độ của Hoắc Thiệu Khiêm đối với Tiểu Tang, càng ngày cô ta càng lo lắng, cô ta không cho phép kế hoạch trong tương lai của mình bị phá hỏng chỉ vì một bảo mẫu.



Hoắc Thiệu Khiêm ngẩng đầu lên lau nước mắt cho Bạch Dĩnh: “Thực ra chúng ta có điểm rất giống nhau, hay là, để tôi kể cho cô nghe một câu chuyện đi.”



Anh ngồi lại với tư thế thoải mái hơn, bắt đầu nói: “Có một bé trai, vừa mới sinh ra mẹ cậu đã mất rồi, cậu được mẹ kế nuôi lớn, cậu cũng luôn coi mẹ kế như mẹ đẻ của mình, thế nhưng có một ngày cậu phát hiện, mẹ cậu chính là bị mẹ kế hại chết, thế nhưng khi đó cậu còn nhỏ, không đấu lại được với bà ta....”



Anh dựa lưng vào ghế, hay tay vắt ra sau gáy nói tiếp: “Cha cậu không phải chỉ có một người con trai là cậu, cậu còn có anh trai, là con trai của mẹ kế, tuy cuối cùng cha cậu vẫn chọn người em làm người kế thừa kế gia nghiệp, nhưng cũng đưa ra một thách đố cho cậu, bảo cậu đi tới một nơi khác, chỉ cần hoàn thành một nhiệm vụ rất khó hoàn thành thì cậu mới có thể trở về và thừa kế gia nghiệp....”



Hoắc Thiệu Khiêm nói tới đây, đột nhiên đơ người ra, một lúc sau, anh lại dùng ngữ khí bình thản như đang kể chuyện đó nói tiếp: “Ở đó,c ậu gặp được người cong ái quan trọng nhất cuộc đời mình, cậu trong lòng đã có mục đích tiếp cận cô, sau đó yêu cô, cuối cùng lại không thể không làm hại cô cho tới khi mất đi cô hoàn toàn. Thế nhưng chàng trai đó bắt buộc phải làm vậy, cậu muốn báo thù cho mẹ mình....



“Chàng trai đó đã từng bước từng bước đi tới ngày hôm nay, cha cậu đã dùng thân phận để mê hoặc cậu, cậu bèn từng bước từng bước đi tới ngày hôm nay.”



“Cô ấy vẫn quay về, chẳng phải thế à? anh vẫn còn cơ hội.”



“Tôi biết.”



Anh khẽ mỉm cười, quay người lại, quay lưng vào Bạch Dĩnh, chiếc áo sơ mi đã nhàu nát, có cơn gió nhẹ thôi qua, anh co người lại, hình như đã ngủ mất rồi....



----Hết------