Mở Nhầm Cửa Không Gian
Chương 23 :
Ngày đăng: 09:34 18/04/20
Không có tiếng đáp lại vì vậy An Lạc Vũ nghĩ hai tiểu gia hỏa kia có lẻ ăn no nên ngủ rồi,ngày mai hẳn là sẽ tỉnh dậy,vậy chuyện hôm nay ngày mai lại nói hẳn không muộn.
An Lạc Vũ nhìn bột phấn trong tay,y liền ngơ ngác nghĩ chuyện này quả là thần kỳ, nguyên thạch vậy mà chính y có thể bóp nát giống như khối đậu hủ,An Lạc Vũ bẻ một chút trên tảng đá,bên trong lộ ra một ngọc thạch màu đen lớn bằng trứng bồ câu,ngọc màu đen thuần,y cầm lấy quan sát,thế nhưng y cảm giác như linh hồn của mình bị hút vào trong,An Lạc Vũ lắc đầu,vội vàng hoàn hồn đem viên đá màu đen nhanh chóng cất vào trong balô.
Ngày đi Miến Điện,An Lạc Vũ dọc theo đường đi gọi hai tiểu gia hỏa rất nhiều lần nhưng tuyệt đối không nghe thấy tiếng trả lời,An Lạc Vũ nghĩ hai đứa nhỏ không phải là ngủ đông đó chứ? Vậy không biết khi nào mới có thể tỉnh lại đây.
Chạng vạng ngày hôm sau An Lạc Vũ đi cùng đoàn người Trịnh Toàn với Vương Hạo đến một mỏ quặng,Vương Hạo nói mỏ quặng này đã rất lâu đời,hiện tại đào ra đều là nguyên thạch lâu năm,nếu muốn tìm cái kia thì nhất định phải đến đây xem.
Sau khi xuống xe đoàn người An Lạc Vũ ăn qua loa để lấp đầy bụng,An Lạc Vũ mới ăn được một chút đã bị Trịnh Toàn kéo đi bảo tìm cục đá.
Bởi tiểu gia hỏa chưa tỉnh lại,một mình An Lạc Vũ không thể phát hiện được nguyên thạch nào có năng lượng,Trịnh Toàn cùng Vương Hạo nhìn thấy An Lạc Vũ luôn lắc đầu,bọn họ biết vận khí của An Lạc Vũ nên vẫn luôn nghe theo y,không nói một lời.
Vương Hạo đưa người của mình xem đến xem những nguyên thạch tốt,mặc dù đắt tiền nhưng so ra tốt hơn những nguyên thạch khác rất nhiều.
Trịnh Toàn đứng một bên nhìn An Lạc Vũ sờ tới sờ lui,bên này sờ một chút,bên kia sờ một chút,mỗi lần An Lạc Vũ sờ đến viên đá nào mà dừng lại một chút,Trịnh Toàn sẽ nhớ kỹ,đem những viên đá đó mang đi.
Thời điểm An Lạc Vũ dừng lại,Trịnh Toàn mới mang y đến tìm Vương Hạo,Trịnh Toàn đã phân phó thủ hạ đem những viên đá lúc nãy An Lạc Vũ xem xét qua,bất kể tốt xấu đều mua toàn bộ.
Vương Hạo nhìn thấy Trần Cảnh đi ra lập tức nói, hẳn là người của Trần gia mới đến,tuy rằng Vương Hạo cùng hắn không phải bạn bè đặc biệt tốt,nhưng cũng coi như là nhìn nhau lớn lên,xem như nhận thức,biết nhau làm việc càng thuận lợi,dù sau trước đây hắn cũng chưa gặp qua một chuyện khiến mình bị động:" Tôi mua bán nguyên thạch,sao có thể không ở nơi này,ít nói hôm nay đội chúng tôi không thấy một người,mau giúp chúng tôi đi tìm,người này rất quan trọng,rất có thể bị đội buôn ma túy bắt cóc."
"Người bị bắt cóc? Khó trách vừa rồi nói có con tin,chúng tôi sẽ tận lực tìm kiếm,nhưng tên buôn ma túy đã bị bức vào tuyệt cảnh,các cậu cũng không nên ôm hi vọng quá lớn." Trần Cảnh nói xong liền lập tức dẫn người đuổi theo tên buôn ma túy.
"Đường trở về thật không tốt a." Nếu có chuyện gì chắc hẳn ca hắn cùng lão nhân kia sẽ giết hắn mất,thật là xui xẻo Vương Hạo xì một tiếng khinh miệt.
Trịnh Toàn vừa rồi bói cho An Lạc Vũ một quẻ nhìn hung cát,Trịnh Toàn nhìn đồng tiên trong tay,biểu hiện giống như An Lạc Vũ đang lâm vào tử cục:" Y sẽ không có chuyện gì."
An Lạc Vũ vẫn luôn bị mang đi chạy theo thân ảnh phía trước,té ngã vài lần,quần cũng đã rách,đầu gối cũng bắt đầu đau rát.
Bóng đen đia đến biên giới huyền nhai,tay vẫn như cũ lôi kéo An Lạc Vũ:" Mẹ nó,phía trước không có đường." Nếu không phải nhờ hắn mang theo con tin rất có khả năng hắn đã bị thương chết:" Phía sau có người truy đuổi,lão tử dù có chết cũng phải mang theo cái đệm lưng." Bóng đen trở nên điên cuồng hướng phía sau kêu lên.
An Lạc Vũ lúc này tuyệt vọng,y không phải không có giãy giụa mà là dù có giãy đến đâu cũng không thể thoát,trên mặt cũng đã xuất hiện không ít vết thương,báng súng nện lên trên người thật sự rất đau:" Hắc Mao,Lam Mao hai con nhanh tỉnh,giúp baba,bảo bảo,baba bị người khác hại chết." Lúc này một bên mặt của An Lạc Vũ đã sưng lên,cũng đã xuất hiện dấu vết,khuôn mặt bị sưng lên là do báng súng đánh trúng,hiện tại An Lạc Vũ chỉ cần hít thở cả khuôn mặy đều sẽ đau.
Tên buôn ma túy nói xong,liền bắt lấy tay An Lạc Vũ nhảy xuống,tay buôn ma túy vẫn nghĩ lấy An Lạc Vũ làm nệm thịt như vậy hắn sẽ sống sót,nếu như con tin thật sự chết vậy đám quân nhân kia cũng sẽ bị xử phạt,nghĩ đến đây tên buôn ma túy cảm thấy thật cao hứng,nở nụ cười,là các ngươi không cho ta con đường sống,ta có chết cũng không để các ngươi sống tốt,người trong tay quả thật đến đúng lúc,thật xin lỗi ai bảo ngươi đến vào thời điểm kia chứ.
An Lạc Vũ yên lặng nhắm mắt,y chỉ cảm thấy ngọn gió mãnh liệt thổi vào mặt,còn có cảm giác tốc độ nên rơi xuống thật nhanh,vừa rồi lúc kẻ điên kia nhảy xuống đã bị y cắn một ngụm,hiện tại cũng không biết có hay không ngã xuống chết. Đối mặt với tử vong càng rõ ràng An Lạc Vũ càng sợ hãi,lại nghĩ đến hai đứa nhỏ trong bụng sẽ cùng y chết chung,y có phi thường không cam lòng,chẳng lẽ y phải mang theo cảm giác không cam lòng này mà chết đi sao?