Mở Nhầm Cửa Không Gian

Chương 8 : Dự trữ lương thực qua mùa đông

Ngày đăng: 09:34 18/04/20


"Cậu như thế nào lại nghĩ tớ tức giận vậy,An đại ca cậu đến đỡ tớ một chút,chân tớ đã tê rần không thể động đậy." Trần Nhạc vẻ mặt như đưa đám,lúc xe dừng lại,hắn đã nghĩ muốn đứng dậy,kết quả vừa động chân lòng bàn chân nháy mắt truyền đến cảm giác giống như vô số con kiến cắn,thật sự là vô cùng khó chịu,cơ bản là không đứng dậy được.



"Lại đây,chịu đựng một chút."An Lạc Vũ đem một túi khoai tây khác để xuống dưới,mới đem chân đang tê rần của Trần Nhạc đỡ xuống dưới đất.



"An Lạc Vũ nhà mới của cậu thoạt nhìn không tồi." Trần Nhạc sau khi bước xuống nói.



"Cậu trước đừng nói nữa,đi mau đi,chờ một lát sau là không chuyện gì." An Lạc Vũ trả lời,y đương nhiên biết cái chân bị tê rần là cảm giác vô cùng thống khổ,bởi vì khi lúc nhỏ,ba của y từng dùng xe đạp dẫn y lên trấn,lúc đến nơi chân y thường xuyên bị tê rần vô cùng thống khổ.



Trần Nhạc sau khi hoạt động gân cốt,rất nhanh là khỏe lên rốt cuộc thân thể Trần Nhạc quả thật tốt.



"Uông uông....uông uông..." tiểu Hoàng cùng Tiểu Hắc không biết từ trong góc nào chạy về, y biết hai tiểu cẩu không lớn không nhỏ này lại chạy vào rừng trúc chơi đến phát điên rồi.



"Đến,tớ giới thiệu cho cậu một chút, có màu vàng gọi là Tiểu Hoàng,con có màu đen gọi là Tiểu Hắc." An Lạc Vũ chỉ vào hai con cẩu,tiểu hoàng cùng tiểu hắc phi thường tò mò nhìn về phía Trần Nhạc.



"Tiểu Hắc,Tiểu Hoàng đây là huynh đệ tốt của ta gọi là Trần Nhạc,về sau hắn chính là chủ nhân khác của hai ngươi." An Lạc Vũ vỗ đầu Tiểu Hắc cùng Tiểu Hoàng cười nói.



"Tốt trước tiên đừng động vào hai tiểu gia hỏa này,cậu trước cùng tớ vào phòng nghỉ ngơi." An Lạc Vũ mang theo Trần Nhạc vào phòng.



"Trần Nhạc cậu trước tiên nghỉ ngơi ở trong nhà,nếu cảm thấy chán thì đi dạo một chút ở xung quanh,tớ đi mua một ít đồ,ngày mai tuyết rơi phi thường không tiện." An Lạc Vũ giới thiệu xong dụng cụ trong nhà rồi nói.
"Tuyết rơi thật lớn." Trần Nhạc lúc nhỏ điều ở phía nam,chưa từng thấy qua từng đóa bông tuyết giống như lông ngỗng này, hơn nữa rơi xuống thực rõ ràng,trước mắt trừ bỏ tuyết chính là tuyết căn bản không thể nhìn thấy những thứ khác.



"Đúng vậy,chúng ta bên này tuyết rơi có khi còn có núi tuyết,những người sống trên núi phải chờ mùa xuân mới có thể xuống núi." An Lạc Vũ nói.



"Nghe nói sau khi tuyết rơi,sẽ có rất nhiều loài động vật,chúng ta ngày mai đi săn được không, như thế nào cũng muốn săn một con thỏ hoang làm một bữa ăn lớn,bằng không tớ chính là đi uổng chuyến này." Trần Nhạc nói.



"Được,vậy hôm nay cậu một ngày cũng mệt mỏi rồi ngủ đi,ngày mai tuyết dừng chúng ta liền săn thỏ." An Lạc Vũ nhìn thấy Trần Nhạc đánh ngáp một cái.



"Được,đêm nay ngủ sớm một chút,đêm qua có chút hưng phấn có điểm không ngủ được." Trần Nhạc cười.



"Đây là phòng thường ngày tớ dùng để vẽ tranh cũng là phòng cho khách,vài thứ đã đặt vào trong tủ,trên giường chăn bông mới,phía dưới lót chính là mười hai cân,cái chính lá mười cân,tớ sợ cậu không quen sẽ thấy lạnh,cho nên đã chuẩn bị cho cậu một cái thảm điện." An Lạc Vũ mở đèn sau đó giới thiệu.



"Ổ chăn thật ấm." Trần Nhạc ngồi lên giường trúc nói.



"Thảm điện tớ sớm mở lên đi." An Lạc Vũ cười.



"Được rồi ngủ đi, tớ cũng phải đi ngủ." An Lạc Vũ nói xong liền ngáp một cái,hôm nay còn chưa ngủ trưa, An Lạc Vũ liền lập tức buồn ngủ.