Mỗi Ngày Đều Thấy Họa Sĩ Vẽ Đông Cung Đồ

Chương 12 : Thắng làm vua thua làm giặc

Ngày đăng: 02:04 19/04/20


Lâm Tu Ngọc đang nằm phơi nắng trên ghế mềm trong tiểu viện, nhưng hắn còn thích thú được bao lâu thì trên mắt đột nhiên bị một đôi tay mềm che lại, nghe được âm thanh khàn khàn sau lưng, Lâm Tu Ngọc trợn mắt, chán nản hít vào một hơi: “Uyển Uyển, đừng phá mà.”



Lâm Uyển Uyển bĩu môi bực bội một chút, do đã không nói chuyện trong thời gian dài nên âm thanh của nàng luôn khàn khàn. Nàng tiến lại trước mặt Lâm Tu Ngọc, lôi kéo hai tay ca ca mình, lầu bầu: “Ca, ngươi không thể phối hợp với ta một chút được à.”



Ca ca đại nhân bá đạo vô tình lãnh diễm liếc nàng một cái, hoàn toàn không thèm quan tâm đến bộ dạng muốn rơi lệ thật đáng thương của Uyển Uyển. Tính tình muội muội của mình ra sao, Lâm Tu Ngọc là người hiểu rõ nhất.



Lúc nhỏ bị con nhóc kia ăn hiếp không ngừng, bây giờ trưởng thành rồi, thật vất vả mới khôi phục được kí ức đương nhiên hắn không thể để mình mắc lừa nữa. Vì thế ca ca đại nhân hừ nhẹ một tiếng, nói: “Ta cũng không ngốc, con bé ngốc nhà ngươi đi lại rõ ràng như vậy, làm sao ta có thể không đoán ra chứ.”



Liếc liếc mắt nhìn khuôn mặt nghẹn đỏ của Lâm Uyển Uyển, Lâm Tu Ngọc chỉ có thể nói sang vấn đề khác: “Đứng rồi, hôm nay đã uống thuốc chưa? Bây giờ thù của Lâm gia cũng đã được báo, muốn sống lâu thêm vài năm với ca ca thì phải biết chăm sóc mình cho thật tốt biết chưa? Đừng có mà để lại một mình ca ca của ngươi cô đơn, cũng chẳng còn ai để ăn hiếp, ta sẽ buồn chết mất…”



Lâm Uyển Uyển còn chưa kịp cảm động chảy nước mắt đã bị câu nói sau cùng của Lâm Tu Ngọc làm cho tức điên. Nhưng khi nhìn đến khuôn mặt tái nhợt của Lâm Tu Ngọc, nàng lại không biết phải phản kích ra làm sao, chỉ có thể ngồi bên cạnh ghế mềm hừ nhe, quay đầu đi chỗ khác không thèm nhìn hắn.



Lâm Tu Ngọc là ví dụ cho việc tính cách thay đổi rất nhiều. Nếu như là trước lúc mất trí nhớ, hắn sẽ tìm mọi cách để chọc phá muội muội. Nhưng mà đã gặp phải đại nạn, hắn cũng trưởng thành rất nhiều.



Mấy năm mất đi kí ức, dù cho cuộc sống có chút nghèo khó nhưng lại vẫn thoải mái tự do, không bị những đau đớn này tra tấn. Ngược lại, Lâm Uyển Uyển thì trái ngược hoàn toàn, nàng may mắn trốn thoát lưỡi đao nhưng lại thiếu chút nữa phải lưu lạc thanh lâu. Cũng may Minh vương vô tình phát hiện nàng đưa về bên người.
Cừu nhân làm hại bọn họ tan cửa nát nhà rốt cuộc đã nhận phải trừng trị thích đáng. Đây vốn phải là một chuyện rất vui vẻ nhưng mà cảm xúc của Lâm Tu Ngọc dạo này không được ổn định. Áy náy với muội muội, đủ loại cảm xúc vì sự vô dụng của mình cứ chèn ép làm hắn thở không nổi.



Lâm Uyển Uyển lại là một người vô tư, hoàn toàn không chú ý đến tâm trạng khác lạ của ca ca. Tên bệnh nhân Tiêu Thừa Diệp lại là người đầu tiên phát hiện chuyện này. Mấy ngày nay, chỉ cần không có việc phải xử lí, Tiêu Thừa Diệp luôn sẽ đi theo Lâm Tu Ngọc, làm chuyện gì cũng được, miễn là có thể dời đi sự chú ý của hắn, để hắn không phải suy nghĩ đến những việc phiền lòng kia nữa, tâm trạng cũng có thể thả lỏng một chút.



Mọi việc Minh vương cùng Thái phi Tôn thị gây ra cũng đã kết thúc, bất kể là việc giết hại cả một nhà Hoài Ân hầu trước kia hay việc phát điên lên cấu kết với ngoại tộc ám hại Tiên đế, rất nhiều tội danh làm cho bọn họ dù có chết ngàn vạn lần cũng không hết.



Hoàng đế bệ hạ cũng không muốn che đậy chuyện này, dù đây chính là nỗi sỉ nhục của hoàng thất nhưng hắn vẫn cứ công khai tất cả tội lỗi của hai mẹ con này. Một là để cho thấy thiên lý vẫn còn trên đời, hai là cũng để răn đe, nhắc nhở quan lại trong triều đừng vì ham muốn của bản thân mà làm ra bất kì sự việc gì tổn hại đến Đại Du. Nếu không, kết cục cũng sẽ giống như hai người này mà thôi.



Một chiêu này của Hoàng đế bệ hạ qua nhiên có tác dụng không tồi. Những việc phiền nhiễu trong triều cũng ít hơn hẳn, những quan viên thuộc phe phái của Minh vương cũng bị thay thế. Trong triều đình bây giờ phần lớn đều là thanh quan có tài năng thật sự, đều là vây cánh mà Hoàng đế đã bồi dưỡng mấy năm nay.



Sự tình của Minh vương và Hoàng Thái phi Tôn thị đã được xử lí xong, còn về phần huyết mạch còn sót lại của gia tộc Hoài Ân hầu, để an ủi họ, Hoàng đế ngay ngày hôm sau đã tuyên triệu Lâm Tu Ngọc cùng Lâm Uyển Uyển vào cung, giao cho huynh muội hai người một đạo thánh chỉ.



“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Hoài Ân hầu Lâm thị cả nhà trung liệt, tận trung vì đất nước nhiều năm lại gặp phải đại nạn, đây quả thật là mất mát cho Đại Du. Thế tử Hoài Ân hầu Lâm Tu Ngọc thiên tư thông minh, là tài năng của Đại Du, hạ chỉ cho kế tục tước vị Hoài Ân hầu. Hoài Ân hầu Lâm thị đích nữ Lâm Uyển Uyển có tri thức, hiểu lễ nghĩa, đoan trang hiền thục, phong thành Đại Du Trường Nhạc Công chúa, ban thưởng cho Quận Thành Dương ở phía Nam Đại du làm đất phong, khâm thử.”