Mỗi Ngày Đều Thấy Họa Sĩ Vẽ Đông Cung Đồ
Chương 15 : Kết thúc
Ngày đăng: 02:04 19/04/20
Người mình tưởng niệm hơn mười năm cuối cùng đã bình an không thương tổn trở về bên cạnh, giờ đây, niềm vui lớn nhất mỗi ngày của Tiêu Thừa Diệp là ngắm nhìn hắn. Cách thức ở chung của hai người chính là trêu chọc lẫn nhau, hay nói đúng hơn là Lâm Tu Ngọc đơn phương ăn hiếp y.
Nhưng mà, dù sao cũng là một bên muốn đánh một bên nguyện chịu, chỉ cần hai người này tụ lại làm bất kì chuyện gì thì cái mùi hạnh phúc ngọt ngào cũng làm tất cả những ai độc thân trong Vương phủ phải ghen tị, ngay cả quận chúa Lâm Uyển Uyển cũng không chịu được.
Dạo này, Lâm Uyển Uyển luôn kiếm cớ trốn ra ngoài. Nghe nói gần đây tiểu nha đầu này đã trở thành thiếu nữ hoài xuân. Cũng không biết nhóc con nhà ai chán sống mà lại đi thích nha đầu kia, Lâm Tu Ngọc vẫn thường xuyên tò mò muốn biết.
Dù cho ngoài mặt vẫn luôn tỏ vẻ ghét bỏ muội muội nhưng Tiêu Thừa Diệp hiểu rất rõ thuộc tính cuồng em gái của hắn, luôn phải ngáng chân mấy tên nhóc con có ý với tiểu Quận chúa để giúp hắn nguôi giận. Chỉ cần tưởng tượng đến ngày muội muội bảo bối nhà mình phải xuất giá, Lâm Tu Ngọc liền cảm thấy cả người khó chịu.
Nhưng mà Lâm Uyển Uyển cũng đã lớn rồi, sớm hay muộn cũng phải lập gia đình. Chỉ có điều, Lâm Tu Ngọc chướng mắt với hết thảy những tên thiếu gia nhà giàu trong kinh thành, vẫn chưa vừa ý với một ai. Chỉ là, trái tim thiếu nữ cô đơn của Lâm Uyển Uyển thì chịu không nổi, mà nha đầu kia cũng không hề thích tên thiếu gia giàu có nào, mà là một người tất cả đều biết — — Tương vương Tiêu Thừa Chiêu.
Tính tình Tương vương ôn hoà nổi tiếng, đến bây giờ vẫn chưa thành thân, hơn nữa, tuổi tác cũng phù hợp với Lâm Uyển Uyển. Hai người rõ ràng là chàng có tình thiếp cũng có ý, coi như là một đôi trời sinh.
Chẳng qua, Lâm Tu Ngọc mới không cho phép Tương vương thành công nhanh như vậy. Hắn cứ giả vờ như không biết chuyện gì, chờ đến lúc hai người tự lại đây thú nhận.
Tên nhóc con Tiêu Thừa Chiêu từ nhỏ đã bị hắn ăn hiếp, bây giờ nếu muốn nhổ đi củ cải trong vườn rau của hắn đương nhiên cũng phải tiếp nhận kiểm tra mới có thể bình ổn được lửa giận trong lòng Lâm Tu Ngọc.
Hôn sự của Tương vương cùng Lâm Uyển Uyển thuận lợi hơn hẳn tưởng tượng của Lâm Tu Ngọc. Hoàng đế bệ hạ vừa mới nghe nói việc này liền lập tức hạ chỉ ban hôn, vàng bạc châu báu đất đai ban thưởng cũng nhiều không đếm được, làm bao nhiêu thiếu nữ hoài xuân trong kinh thành hâm mộ một hồi lâu.
Khoảng cách giữa Tương vương phủ và Thịnh vương phủ có chút xa, trước khi lập gia đình, để lấy lòng vị anh vợ quyền uy là Lâm Tu Ngọc, Tương vương chỉ có thể đi tìm Tiêu Thừa Diệp để hỏi thăm sở thích của hắn. Cuối cùng, bước lấy lòng đầu tiên của của Tương vương còn chưa thành công đã bị Thịnh vương đầy cảnh giác đá ra khỏi phủ.
Tiêu Thừa Diệp lúc nào cũng chiều hắn, chỉ cần là chuyện không quá đáng thì cứ tuỳ hắn muốn làm gì thì làm. Hơn nữa, dù sao cũng không ai phải đối việc có thêm một đứa bé về ở chung với mình.
Tốc độ làm việc của tiểu Quận chúa và Tương vương thật sự nhanh, mới lập gia đình một tháng đã phát hiện có thai, còn là song bào thai hiếm thấy. Đây cũng là một tin vui đối với hoàng thất, Hoàng đế bệ hạ vui vẻ mà ban cho bọn họ một mớ lễ vật, các nước láng giềng cũng tiến cống thêm nhiều đồ chơi, chắc chắn bọn nhỏ sẽ rất thích.
Hai nhóc con mập sinh ra vào mùa thu, ca ca tên là Tiêu Hoài Viễn còn em trai theo họ của Lâm Tu Ngọc, gọi là Lâm Bồi An. Tính tình hai đứa trẻ khác nhau hoàn toàn, anh trai thì ồn ào quậy phá còn em trai thì yên lặng hơn hẳn.
Cả Tiêu Thừa Diệp và Lâm Tu Ngọc đều là lần đầu tiên chăm sóc trẻ sơ sinh, hai người không hề có kinh nghiệm cứ cuống hết cả lên. Bà vú luôn phải túc trực bên cạnh hướng dẫn, nếu không, đứa nhỏ đáng thương bị hai người chăm sóc chẳng khác nào sống trong tình trạng nước sôi lửa bỏng.
Phu phu hai người vì đứa bé này mà ngày ngày căng thằng. May mắn là em bé cũng ngoan ngoãn, nếu không có nhu cầu gì thì cũng chẳng la hét nên bọn họ cũng đỡ phải lo. Có đứa nhỏ ở bên, cuộc sống của Tiêu Thừa Diệp và Lâm Tu Ngọc trở nên đa dạng hơn. Đôi lúc, phu phu hai người tụm lại một chỗ chăm sóc cho đứa bé, có cảm giác một nhà ba người thật hạnh phúc.
“Đại bảo bối, tiểu bảo bối, ta yêu hai người.”
“Đại cẩu đản, tiểu cẩu đản, ta cũng yêu các ngươi.”
Tiêu Thừa Diệp hôn nhẹ lên môi Lâm Tu Ngọc, phu phu hai người nhìn nhau cười, ôm tiểu bảo bối còn đang o oe khóc, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Cuộc sống hạnh phúc của họ chỉ vừa mới bắt đầu.