Mỗi Ngày Không Đến Mấy Phát Cúc Hoa Liền Ngứa

Chương 11 :

Ngày đăng: 13:46 18/04/20


CHƯƠNG 11



Kiều Dịch khép cửa lại cước bộ nhẹ nhàng đi qua, cười sáng lạn, mặt mày tề tề phi dương*: “Bạch Thần, dọc đường đi có phải xuân phong mấy độ hay không ha?” [tề tề: nhất tề | phi dương: hào hứng, phấn khởi]



Hoa Tiểu Mạc đang gội đầu nghe được thanh âm, động tác trong tay chậm rãi phóng nhẹ cuối cùng không còn tiếng động.



Bạch Thần đạm đạm nói: “Muội ấy ở đâu?”



“Ngươi nói Kim Vân hả.” Kiều Dịch kéo dài thanh âm ái muội cười nói: “Ra cửa quẹo trái, đi thẳng về trước, gian cuối cùng chính là phòng của nàng ta.”



Hoa Tiểu Mạc sau bình phong quyệt miệng, mới mấy ngày không gặp đã nhớ rồi, trong lòng không khỏi buồn bực, khăn tắm trong tay bị hắn ném vào trong mộc dũng làm bắn nước tung toé.



Bạch Thần nghe được động tĩnh mở miệng phun ra một chữ: “Lạnh?” [Đao: ta mà tiết kiệm tiền như cha này tiết kiệm chữ chắc giàu sụ từ lâu nhỉ? =.=]



“Không lạnh, thực ấm áp.” Hoa Tiểu Mạc vội vàng xối nước.



Phe phẩy chiết phiến*, Kiều Dịch khoa trương lộ ra biểu tình kinh ngạc: “Yêu a, thì ra tiểu đệ đệ ở bên trong tắm rửa a.” [chiết phiến: quạt giấy, quạt xếp]



“Kiều Dịch.” Bạch Thần thanh âm lạnh lùng vang lên.



“Nói một chút thôi mà, đều là nam tử, có cái gì có thể nhìn chứ.” Kiều Dịch chống lại, tầm mắt lại liếc một cái về phía bình phong nơi đó.



Bạch Thần đạm thanh nói: “Thăm dò chưa?”



“Trên núi có thiết lập ảo trận, người ngoài căn bản không lên đỉnh núi được, đêm qua ta thiếu chút nữa bị kẹt trong núi.” Kiều Dịch cắn răng, chiết phiến trong tay bị gã bóp vang kẽo kẹt: “Bạch Thần, ta nói ta thiếu chút nữa bị kẹt ở bên trong đó!”



Bạch Thần gật đầu: “Ừ.”



Kiều Dịch lấy tay đỡ trán, giả bộ ngữ khí đau xót nói: “Chúng ta tốt xấu gì cũng quen biết hơn mười năm, Bạch Thần, ta cũng chưa thấy ngươi cười qua.”




Chiết phiến trong tay Kiều Dịch rơi trên mặt đất, chỉa chỉa Bạch Thần lại chỉa chỉa Hoa Tiểu Mạc, khiếp sợ đến nỗi ngay cả miệng cũng không thể khép lại, gã nắm rõ con người Bạch Thần, tính tình đạm bạc, ngay cả đại mỹ nhân Kim Vân cũng không nhìn tới, gã một lần hoài nghi Bạch Thần có nan ngôn chi ẩn*, bởi vậy câu nói trước kia thuần túy là vui đùa thôi. [nan ngôn chi ẩn: lời khó nói]



Nghĩ đến đây, ánh mắt Kiều Dịch nhìn Bạch Thần tràn ngập kính nể, té ra là có khẩu vị này, không động thì thôi, hễ động chính là long trời lỡ đất.



Khi Hoa Tiểu Mạc nói ra câu kia trong con ngươi mang theo tín nhiệm cùng ỷ lại mà ngay cả bản thân hắn cũng không biết.



Mà Bạch Thần thủy chung luôn có một phần lực chú ý đặt trên người hắn lại thấy rõ, biết rõ lời nói kia không có gì ám muội, lại vẫn cứ cảm thấy khoang ngực được một dòng nước ấm mạc danh tràn vào.



Cảm giác xa lạ, y không có bài xích.



Địa phương y cư trú hơn hai mươi năm là một ngôi nhà tranh ở chỗ sâu trong Long Uyên cốc, cả ngày cùng hoa hoa thảo thảo, tiếp xúc độc trùng xà kiến, cực ít lui tới cùng ngoại nhân, chỉ có một cây sáo ngọc làm bạn.



Năm tháng qua đi sắc màu cộng lại cũng không sánh kịp phong phú của những ngày ở chung với thiếu niên này, tâm tư ngày xưa bình tĩnh không chút gợn sóng phảng phất có gì đó đang từng chút một phá vỡ toang mà ra.



Ngón tay phủ trên sáo ngọc hơi hơi gấp khúc, dừng một chút mới lấy sáo ngọc ra, tiếng sáo từ bên môi trầm bổng vang lên, giai điệu trầm thấp ưu mỹ cao sơn lưu thuỷ toát lên, thẩm thấu ra một loại ý nhị từ xa xưa.



Người trên đường đi ngang qua nghe được tiếng sáo đều không khống chế được phóng chậm cước bộ, quên mất việc trên người, chỉ ngẩng đầu nhìn hướng về phiến cửa sổ khép hờ kia, vẻ mặt chìm đắm si mê.



Hoa Tiểu Mạc nghe có chút ngây ngốc, tiếng sáo bên tai giống như một phiến lông vũ vuốt ve tâm hồn, nhè nhẹ từng đợt từng đợt xông vào nội tâm, hết thảy trải qua đều bị phác thảo ra, vứt bỏ, xin xỏ, ăn đói mặc rách, chịu nhục…



Trong hoảng hốt cảm thấy chỗ nào đó là lạ, song mệt mỏi dâng lên, không chút kháng cự nào, hắn nằm úp sấp trên bàn nhắm mắt lại ngủ thật say.



Tiêu rồi, Bạch Thần tên tiểu tử này vậy mà vận dụng “Trần mộng”, Kiều Dịch một bên sắc mặt xanh mét, tập trung nội lực giống như nắm cát đang xói mòn rất nhanh, trong mắt gã hiện lên vài tia giãy dụa cùng ảo não, sau đó liền dần dần trống rỗng, cũng tựa lưng vào ghế ngồi ngủ mất.



Tiếng sáo dừng lại, Bạch Thần vươn ra ngón trỏ đặt ở ấn đường Hoa Tiểu Mạc, thanh âm thanh lãnh phảng phất từ nơi xa xôi kéo tới, hư huyễn phiêu miểu*: [hư ảo lúc ẩn lúc hiện]



“Ngươi… rốt cuộc là từ đâu mà đến?”