Mỗi Ngày Không Đến Mấy Phát Cúc Hoa Liền Ngứa

Chương 32 :

Ngày đăng: 13:46 18/04/20


CHƯƠNG 32



Trời xanh nước biếc, mây trắng bồng bềnh, thiên không ngàn dặm.



Tiếng vui đùa khoan khoái bên dòng suối cùng với tiếng nước ào ào và tiếng chày gỗ nện bang bang trên tảng đá vang lên đan xen nhau, những thiếu nữ thanh xuân của Đào Hoa thôn ngồi bên dòng suối giặt giũ quần áo, trong đó một nam tử tuấn lãng mặc một bộ áo lam thật nổi bật.



Thanh Mai vắt ngoại sam trong tay, nhu thanh nói với Lan Thất đang rũ mắt giặt y sam: “Lan đại ca, để muội tới giúp huynh giặt nha.”



Cách đó không xa lỗ tai Hoa Tiểu Mạc nhúc nhích, ném một cục đá vào trong mặt hồ xa xa, nhìn từng vòng gợn sóng tán ra bốn phía, khóe miệng nhếch lại nhếch, sãi bước thật to đi qua không nói hai lời liền sắn tay áo, vén vạt áo lên ngồi xổm xuống ra lệnh: “A Thất, đưa y phục cho ta.”



Khỉ nó chứ, nhỏ có vớ tất, lớn có áo bông, cái nào hắn chưa giặt qua chớ, này bất quá chỉ là nhớ lại những thói quen ngày còn khổ sở thôi, xem ra sau này vẫn là phải chịu khó chút, đề phòng người khác tới thọc gậy bánh xe.



“A Thất?” Nhìn nam tử đang nhòm hắn chăm chăm có phần ngẩn ra, Hoa Tiểu Mạc mài răng cấm, kéo dài âm thanh, giọng âm cuối càng bị hắn kéo dài lê thê.



Lan Thất ho một tiếng, đem cảm xúc sủng nịch trong mắt thu liễm lại, nhẹ giọng nói: “Tiểu Mạc, ngươi đứng sang bên, nước ở đây sâu lắm.”



Liếc Thanh Mai đang nhìn qua bên này, lưng Hoa Tiểu Mạc ưỡn thẳng trong nháy mắt, không thể thua người càng không thể thua trận: “Khỏi, y phục ta tới giặt, ta giặt rất nhanh.”



Vừa nói vừa lấy một gốc cây màu trắng đặt bên trong hộp gỗ nhỏ bên cạnh, vò nát nơi có một tý vết bẩn, Hoa Tiểu Mạc nắm chặt chày gỗ, lần nện thứ nhất mém chút nữa nện xuống chân, nội tâm thổ tào* đủ kiểu, trên mặt lại thực bình tĩnh: “Ngươi đứng một bên chờ ta.” [thổ tào: trong trường hợp này là phát tiết, chửi rủa; còn nghĩa chính gốc là tìm trong lời nói hành vi của đối phương 1 sơ hở để chọt vào, mang ý trêu đùa hoặc nghi vấn – dịch từ Baike]



“Còn không mau đi.” Thấy Lan Thất không động đậy, Hoa Tiểu Mạc trừng mắt, mặt cũng sắp tái xanh.



Lan Thất mím môi, lần đầu tiên nhìn thấy Hoa Tiểu Mạc phát hỏa, không hiểu nguyên nhân gì, quét mắt nhìn tư thế hắn cầm chày gỗ, than nhẹ ra tiếng: “Mệt thì nói cho ta biết.”



Cơ hồ là Lan Thất mới vừa bước đi, Thanh Mai đã nghiêng đầu sáp lại, nhẹ giọng nói: “Tiểu Mạc, Lan đại ca đối với đệ thật tốt.”


Đệch, sao lại tiến hành lời chào đầu thế này? Hoa Tiểu Mạc ngẩng đầu nhìn nhìn Lạc Cửu Tiêu, lại nhìn nhìn Lan Thất, mù mịt.



Hồng quang chợt lóe, Lạc Cửu Tiêu phất tay áo, một cỗ kình phong vút lên, Hoa Tiểu Mạc đứng ở bên người Lan Thất giống như con rối gỗ bay về phía Lạc Cửu Tiêu.



Thắt lưng bị giữ chặt, một bàn tay to ôm lấy Hoa Tiểu Mạc, hơi dùng nội lực, Lan Thất đưa Hoa Tiểu Mạc ra xa mấy trượng.



Lạc Cửu Tiêu chuyển động, thân hình như gió, mang theo một luồng khí mãnh liệt, một cỗ khí lửa hắc sắc hủy thiên diệt địa nổ lên bài sơn đảo hải, nó đi đến đâu, hoa cỏ, thạch đá, bụi đất đều bị cuốn bay lên trời, như mây đen dồn ép tụ tập về hướng Lan Thất.



Lan Thất vươn tay, bên hông một đường tơ lụa lam sắc linh hoạt xuất hiện trên tay y, thong dong bình tĩnh đối phó.



“Lam Linh”, đứng thứ năm trong bảng binh khí giang hồ, binh khí của thần y Minh Dương, nhìn thì mềm mại uyển chuyển, kì thực lại cứng cỏi cường lệ, như roi như lụa, làm nên từ tơ tằm của Thiên tàm, đã ngâm trong “Hắc viêm hoa” bảy bảy bốn mươi chín ngày, duỗi được co được, thường giấu dưới đai lưng, trừ bỏ người biết rõ, ai cũng vô pháp nhận biết.



Lấy chỗ đứng của hai người làm trung tâm, trong phạm vi mười trượng cứ như có lốc xoáy, y quyết xanh đỏ lóe lên lượn vòng, nhanh đến nỗi chỉ lưu lại từng đạo tàn ảnh, một kẻ mặt mang cười tà, tựa như La sát, xuất chiêu tàn nhẫn, trong thời gian ngắn tinh phong huyết vũ, một kẻ khác thản nhiên bình tĩnh, không chậm không hoãn, mỗi khi phất tay áo đất trời biến sắc.



Hai cỗ kình lực va chạm nhau trên không trung, “ầm” một tiếng vang thật lớn, cát bụi tung bay, đá vụn như những lưỡi dao sắc bén bay ra bốn phía, phía sau một cột nước phóng lên cao, ngay cả cá trong nước cũng không thể tránh khỏi khó khăn này.



Địa phương vốn ý xuân dạt dào giờ phút này chỉ còn một mảnh hỗn độn.



Xa xa Hoa Tiểu Mạc trốn đằng sau một tảng đá bị loại sức mạnh khủng bố này liên lụy, tảng đá trước mặt tan nát chia năm xẻ bảy, lục phủ ngũ tạng của hắn bị chấn đau rát.



Hoa Tiểu Mạc mặt xám mày tro đứng lên lau tơ máu nơi khóe miệng, há mồm muốn oán giận vài câu, “ộc” một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, máu bắn đầy người Lạc Cửu Tiêu đã chạy tới trước một bước.



Mọe nó, tại sao luôn là ta thụ thương?!