Mỗi Ngày Không Đến Mấy Phát Cúc Hoa Liền Ngứa

Chương 49 :

Ngày đăng: 13:46 18/04/20


CHƯƠNG 49



Lúc Tần Nghị mang theo mấy người xuất hiện ở Phục Hi sơn, trông thấy kỳ quan trước mắt, ngay cả y vẫn luôn có định lực thật tốt cũng hơi lung lay thần tình.



Cách ngày ấy cũng đã chừng tám ngày, sườn núi mà cỏ dại mọc thành bụi biến thành cảnh tượng hôm nay, vô cùng thần kỳ.



Phất tay với Hứa Mậu và Yến Tiểu Ất, Tần Nghị cất từng bước chân trầm ổn đi qua.



Đi xuống núi, Yến Tiểu Ất bất khả tư nghị chép miệng: “Ta đoán mấy bông hoa này có vấn đề.”



“Bậy, là thổ nhưỡng.” Hứa Mậu cải chính.



Hồi đầu liếc nhìn biển hoa kia, Yến Tiểu Ất nuốt nước miếng một cái: “Ngươi tin trên đời này có thần không?”



Liếc người bên cạnh một cái, Hứa Mậu đáp: “Ta tin trên đời này có quỷ, còn là sắc quỷ.”



Yến Tiểu Ất nghe vậy, hạ giọng hỏi: “Ở đâu? Ngươi gặp rồi?”



“Chính là ngay bên cạnh ta.”



“Hứa Mậu.”



Hứa Mậu âm dương quái khí: “Ngươi dám nói ngươi không có ôm công chúa? Không có sờ loạn trên người nàng ta?”



Yến Tiểu Ất bị bắt tóp giật giật mồm, cuối cùng chỉ quăng ra một câu cáu kỉnh: “Nữ nhân chính là phiền phức.” [Đao: êm thấy anh nên xem xét tới ông anh họ Hứa bên cạnh, = v = ]



Nằm trên bãi cỏ, Tần Nghị khép mắt, gió thổi lay động đóa hoa cọ sát gò má y, nhồn nhột, phảng phất như bàn tay mềm mại của thiếu niên nọ đang cọ cọ trên người y.



Nhớ đến vòng eo mảnh mai của thiếu niên, cánh mông cong cong, địa phương thít chặt tuyệt vời khó tả kia, cùng với tiếng vui sướng ngọt ngào của thiếu niên, hạ thân y bỗng cứng lợi hại.



Cái loại phản ứng này quá nhanh quá mạnh, không có bất luận nguyên nhân gì để nghiên cứu, chỉ đơn giản là muốn, Tần Nghị nhíu chặt chân mày, sau nửa ngày y vươn tay thò vào vạt áo.



Mấy thủ hạ của Tần Nghị, bao gồm cả Hứa Mậu và Yến Tiểu Ất đang mỉa mai đấu võ mồm nhau đều không biết Vương gia của bọn họ đang nằm trên sườn núi đối mặt với trời xanh mây trắng mà tự xử, làm đối tượng bị YY, Hoa Tiểu Mạc càng không biết mình được triệu kiến, sao lại phát sinh ra một màn quỷ dị tới cực điểm này.
“Vị bạch y công tử kia yêu cầu lão bản cưỡi ngựa, lão bản không đồng ý.” Phu xe lòng vẫn còn sợ hãi rụt rụt cổ: “Sau đó thì nghe một trận tiếng sáo, rất nhiều tiểu trùng tử bay tới, ngay cả gà rừng nháy mắt cũng thành một đống xương trắng.”



Phu xe chuyển động yết hầu lên xuống, hơi kéo dây cương: “Tiểu công tử, ngươi phải cẩn thận một chút, vị bạch y công tử kia rất đáng sợ.”



Phốc —-



Hoa Tiểu Mạc cười ra tiếng, an ủi vỗ vỗ vai phu xe: “Vợ ta kỳ thực là một người tốt.”



Vợ? Phu xe trợn to mắt, vừa muốn nói chút gì đó, đã thấy thiếu niên lớn tiếng hô với bạch y nam tử: “Ta muốn cưỡi ngựa cùng với ngươi.”



Lập tức liền trông thấy thân mình bạch y nam tử ngừng lại, xoay đầu thản nhiên nhìn một cái rồi thu hồi tầm mắt.



Hoa Tiểu Mạc: …



Trước khi trời tối, nhóm thương đội này mới vào thành, tùy ý chọn một gian phòng khách ***, Hoa Tiểu Mạc và Bạch Thần vừa mới đi vào thì thấy trên chiếc bàn giữa phòng đang ngồi một thanh niên tú mỹ như họa.



Không phải Nam Phong đang ở Biện Châu sao, thế nào lại xuất hiện ở Giang Châu?



Lòng hiếu kỳ đánh không lại uể oải trên người, Hoa Tiểu Mạc vốn còn chẳng định ném một ánh mắt qua, lại không ngờ được Nam Phong chủ động đi về phía hắn.



“Chủ tử của ta, cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi.”



49.



Đao:



~ Ầy du, hôm bữa lỡ mất thôi nôi của nhà ta! Haizzzzz ~ có nhiêu đó cũng quên nữa *tự gõ dầu*



*cười hềnh hệch* hôm này nhà được 1 tuổi 2 ngày rồi đấy! Nhanh thật! Thật ra là blog thì lập lâu hơn xíu nhưng ta tính theo ngày đầu tiên post truyện hì hì! Mong là năm sau có thể ăn mừng 2 tuổi hí hí!