Mỗi Ngày Không Đến Mấy Phát Cúc Hoa Liền Ngứa

Chương 54 :

Ngày đăng: 13:46 18/04/20


CHƯƠNG 54



Lời này vừa ra, Hoa Tiểu Mạc liền nhận thấy bàn tay đặt trên eo hắn siết chặt mấy phần, thanh âm tà cuồng bên tai trong bầu không khí giương cung bạt kiếm rất là tùy ý mà vang lên:



“Bổn tọa hôm nay có thê nhi, tất nhiên là vô pháp một thân một mình, nếu như Nghị Vương vẫn kiên trì, vậy bổn tọa liền phụng bồi đến cùng, thế nào.”



Hoa Tiểu Mạc mím mím môi, giáo chủ, ngươi không phát hiện tình cảnh của chúng ta hiện giờ rất là tràn ngập nguy cơ sao? Đừng có châm dầu vào lửa nữa.



Lời nói của Lạc Cửu Tiêu thật là hợp tình hợp lý, tuy thái độ kiệt ngạo chút, nhưng lúc này, thường thường phía bên kia sẽ không hành động nữa. Bởi vì đối thủ đã nói rõ không thể chuyên tâm, vô pháp toàn lực ứng phó, vậy trận đấu kế tiếp dù có thắng, cũng là thắng không hào hùng.



Mà ngay trong nháy mắt này, giữa thiên địa hoang vắng bỗng vang lên một âm thanh, rất nhẹ, nhẹ đến nỗi hầu như không ai từng phát giác.



Sát theo đó, ngay tại lúc lực chú ý của chúng nhân đều bị vây trong trạng thái khẩn trương, một mũi tên ngân sắc rít gào bắn tới, bay nhanh tới vị trí ngực Hoa Tiểu Mạc, những nơi nó lướt qua, một đạo quang mang ngân sắc nhanh như thiểm điện vẽ vào không trung.



Tốc độ nhanh đến nỗi làm đầu ngươi tê dại, tất cả mọi người trừng to mắt nhìn mũi tên vọt về phía thiếu niên mà bất lực.



Bọn họ dù có nhanh hơn, cũng không nhanh bằng mũi tên kia.



Sợ hãi mãnh liệt cuốn tới, Hoa Tiểu Mạc mở to mắt nhìn mũi tên dần dần phóng đại trong đồng tử hắn, trong đầu đã sớm vận chuyển trăm ngàn lần, nhưng hai chân dường như đã mọc rễ, động cũng không được nửa phần.



“Muốn chết.” Giọng nói lãnh liệt xen lẫn trong kình phong hắc sắc bỗng cuồn cuộn nổi lên, mọi người chỉ thấy thân ảnh hồng sắc chớp động, trong điện quang hỏa thạch, một bàn tay trắng nhợt bắt được mũi tên nhọn phá không kia, lấy huyết nhục chi khu* nghênh đón cổ khí cường đại nọ. [huyết nhục chi khu: thân thể máu thịt]



Nháy mắt, trường kiếm trong tay Tần Nghị hư không vung lên, một chùm kiếm quang ngân sắc giống như khí lưu xé rách bao vây lấy hắc y nhân ẩn nấp trong đội ngũ đang nỗ lực trốn chạy, lập tức chỉ thấy mi tâm tên đó xuất hiện một đạo vết máu đỏ, âm thanh xé mở máu thịt quỷ dị vang lên, thân thể hoàn hảo của tên kia chậm rãi da tróc thịt bong, phân làm hai, hóa thành một bãi huyết nhục đặc sệt.



Một cổ máu tanh lệnh nhân nôn mửa tràn ra, mấy hắc y nhân gần đó mặc cho máu loãng chảy đến bên chân mình, đều đã đạp qua bao đống người chết, cho nên bọn họ không có gào to thét to, thế nhưng thân thể căng thẳng vẫn làm lộ ra hô hấp nặng nề của họ.



Hành động của Tần Nghị lại làm cho tất cả mọi người cảm thấy ngoài ý muốn, trên mặt mỗi người đều rút đi huyết sắc, một đợt sóng chưa yên đợt sóng khác đã dâng, bọn họ còn chưa thanh tỉnh lại từ thân thủ khủng bố của nam tử hồng y vóc dáng yêu nghiệt kia, lúc này lại thấy máu tươi tung tóe, nhất thời, một loại không khí giết chóc càng thêm cực đoan dần dà tràn ngập ra.



Ngay cả Hứa Mậu và Yến Tiểu Ất cũng đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.



Vương gia bọn họ phát cuồng rồi.
Nháy mắt với mấy người Bạch Thần, Hoa Tiểu Mạc tùy ý lão nhân kia bắt mạch cho mình.



Sau đó, ngón tay đặt trên cổ tay Hoa Tiểu Mạc của lão nhân run lên, dần dần cả người cũng phát run, vẻ mặt kinh hãi, ánh mắt nhìn hắn cứ như nhìn một loại vật hiếm lạ gì đó, Hoa Tiểu Mạc hướng lên trời trợn mắt thật to khinh thường.



Một lát sau, Hoa Tiểu Mạc lại thấy lão nhân gật đầu với Tần Nghị, chấn kinh vẫn còn trên mặt.



“Theo bản vương trở về thành.” Tần Nghị mím chặt khóe môi, nói ra hai chữ như là chuyện đương nhiên: “An thai.”



Sau lưng sắp bị ba đạo tầm mắt đốt thủng ba lỗ, Hoa Tiểu Mạc đưa tay ra sau phất phất, ý bảo đừng xung động, chủ lực đã bị thương rồi, lúc này càng đấu không lại đâu.



“Hài tử không phải của ngươi.” Hoa Tiểu Mạc cẩn thận để ý sắc mặt Tần Nghị, thấy chân mày y nhíu lại, tim hắn cũng nảy lên tới cổ họng luôn.



Ánh mắt sắc bén đảo qua, lão nhân lập tức khom lưng cung kính trả lời: “Hồi Vương gia, trước khi thai nhi ra đời, không cách nào phán đoán điểm này.”



Hoa Tiểu Mạc trừng mắt, lão đầu nhi, lang băm!



“Ta có ba tên ái nhân, ngươi cũng thấy rồi đó.” Tầm nhìn rơi vào ba nam nhân đối diện đang ngưng mắt nhìn hắn, bỏ lơ dò xét cùng sát khí nơi đáy mắt bọn y, Hoa Tiểu Mạc liếm liếm môi, ngẩng đầu nhìn Tần Nghị sắc mặt cực kỳ khó coi: “Sự kiện lần trước là ngoài ý muốn, điểm này chúng ta đều hiểu rõ.”



“Ngươi mang một đám người đến chặn đường bọn ta, không phải hành vi quân tử.” Hoa Tiểu Mạc tự khiến mình lãnh tĩnh, bình tĩnh đối diện với Tần Nghị: “Chuyện này mà truyền ra, không tốt với thanh danh của ngươi, hơn nữa ngươi còn phải ứng phó với vây đánh của Địch Hoa phái và Thiên Tà giáo.”



Làm như không ngờ được lời nói thứ tự mạch lạc này sẽ xuất ra từ miệng thiếu niên, dám gián tiếp cảnh cáo uy hiếp y, không tệ, xem ra cũng không phải chỉ biết ăn uống, trong mắt chợt lóe lên thâm ý, Tần Nghị thu hồi kiếm, lạnh lùng nói: “Mấy tháng?”



“Chừng hai tháng.” Lão nhân thành thực trả lời.



Ý vị không rõ liếc nhìn Hoa Tiểu Mạc, nửa ngày, Tần Nghị mới vung tay lên, tất cả mọi người đều tiêu thất tại chỗ, nếu như không phải đầy đất đều là đá vụn, dường như tất thảy đều chưa từng phát sinh.



Hoa Tiểu Mạc cho rằng chuyện này cứ như vậy là xong xuôi, mãi đến khi hắn trông thấy một con hắc mã một hắc y nam tử tuấn mỹ tại cửa vào Vu tộc, hắn mới biết mình quá ngây thơ rồi.