Mỗi Ngày Ma Giáo Nằm Vùng Đều Lộ Tẩy
Chương 2 : Ngày hôm qua có phải đệ bị làm đến choáng váng cả người không
Ngày đăng: 22:30 21/04/20
06
Sáng sớm ngày tiếp theo, sau khi tỉnh lại Lăng Nhiễm phát hiện giáo chủ không có ở đây, vì thế hắn yên tâm lười biếng duỗi eo, không tiền đồ tính toán ngủ tiếp.
Lúc này giáo chủ đột nhiên đẩy cửa bước vào, một đầu tóc dài mềm mượt đã được buộc lại, trên mặt là một tầng mồ hôi mỏng, trong tay còn cầm một thanh kiếm.
Lâm Nhiễm ngáp một cái: Sớm.
Giáo chủ liếc mắt nhìn hắn: Lười.
Lâm Nhiễm: A?
Giáo chủ: Ta luyện kiếm đã được nửa canh giờ.
Lâm Nhiễm không chút để ý: Ngươi lợi hại.
Giáo chủ lời nói thấm thía: Buổi sáng quyết định cả ngày, nếu đã tỉnh vậy dậy đọc sách tập võ đi, không nên lãng phí thời gian.
Lâm Nhiễm sửng sốt trong chốc lát, lập tức gật đầu như gà mổ thóc: Ta đã sai.
Một Ma Giáo giáo chủ, ngày hôm qua mới động phòng hoa chúc, sáng hôm sau đã dậy sớm luyện kiếm, không những thế còn mắng tiểu thiếp thứ mười tám đẹp như hoa như ngọc một trận vì ngủ nướng.
Khung cảnh này làm người ta thật sự không có lời gì để nói.
Nhất định là do liệt dương! Nam nhân một khi không được thì dễ biến thành biến thái, thời gian dài đè nén dục vọng không tìm được cách để giải phóng, đành sáng sớm chạy đi luyện kiếm. Hơn nữa thấy người khác “bình thường” thì sẽ hâm mộ ghen tị hận, nhưng không nói rõ được, vậy nên chỉ có thể tìm tật xấu của người ta mà mắng cho bõ.
Lâm Nhiễm nghĩ nghĩ, không nhịn được nhìn giáo chủ một cách đầy thông cảm.
Tuổi còn trẻ, chưa gì đã không dùng được.
Giáo chủ có chút đăm chiêu nhìn Lâm Nhiễm, đột nhiên mặt tối sầm: Ngươi nghĩ gì thế?
Lâm Nhiễm nghiêm túc: Ta nghĩ là sau này phải ngủ sớm dậy sớm
Giáo chủ cười khẽ: Đổi bộ quần áo đi, cùng ta đến tổng đàn để phát biểu.
07
Lúc Lâm Nhiễm từ tổng đàn đi ra, cả người hoàn toàn đờ đẫn.
Tổng đàn Ma Giáo này, phong cách trang trí đầy hắc ám, vừa thấy liền biết ngay người thiết kế chính là thiếu niên trung nhị [1]cả ngày nghĩ cách hủy diệt thế giới. Màu sắc chính ngoài màu đen cũng chỉ có đen, trên tường dùng nước sơn đỏ như máu viết đầy chữ “sát”, từ trần nhà rũ xuống mấy chuỗi đầu lâu không biết là của loài động vật nào. Phía trên bảo tọa của giáo chủ là một tấm bảng lớn, viết bốn chữ “Ta muốn thành ma”, nhìn qua rất giống có bệnh.
Những thứ này ngay lập tức khiến người ta muốn tóm lấy tên thiết kế rồi hành hung một trận cho đã.
Cơ Vô Tà từ trong ngăn kéo lấy ra một cái kiếm tuệ [4], thay mới, rồi bỏ cái cũ vào lại: Vi phu quên thay kiếm tuệ.
Vận dụng tế bào não không bị hù chết còn sót lại kia, Lâm Nhiễm kết luận được, tên giáo chủ kia cố ý.
Ai sẽ bởi vì quên đổi kiếm tuệ mà chạy về nhà! Ai sẽ!
Ai sẽ bỏ qua cửa lớn thuận tiện mà đi vào bằng cửa sổ! Ai sẽ!
Nhưng mà Cơ Vô Tà sau khi đổi xong liền xoay người muốn đi, hoàn toàn xem sư huynh là không khí. Lâm Nhiễm vừa mới thả lỏng một hơi, Cơ Vô Tà lại đột nhiên quay đầu lại, mặt đầy bí hiểm cười nhìn Lâm Nhiễm: Lão thập bát.
Lâm Nhiễm run cầm cập: Ai, tướng công.
Giáo chủ có vẻ tâm trạng rất tốt: Bớt thời gian đi tảo mộ cho cha ngươi đi, nhớ đốt tí tiền giấy.
Lâm Nhiễm giật mình ngồi thẳng.
Ánh mắt giáo chủ gắt gao nhìn chằm chằm sư huynh: Cha ngươi đều hiển linh.
Lâm Nhiễm ở trong lòng thắt cổ tám trăm cái, dùng hết khí lực trong người rặn ra một cái so với khóc còn xấu cười: Tốt, ta sẽ nhớ đi thăm…
Giáo chủ: Pháp lực cha ngươi thật cao cường, nhìn cứ như người sống ấy.
Lâm Nhiễm cảm giác chính mình sắp ngất: A ha ha ha ha phải không, ta sao lại không thấy…
Giáo chủ lại buồn bã nói: Cha ngươi thật là trẻ.
Lâm Nhiễm hồn du thiên ngoại: Cũng tạm đi, không trẻ bằng ngươi…
Giáo chủ khóe môi thoáng nhướn, lẩm nhẩm một khúc đi.
__________________
Chú thích:
[1] : Trung nhị (中二): Xuất phát từ cụm từ “bệnh trung nhị” (gọi là chứng mồng hai) là tục ngữ của người Nhật Bản – chỉ sơ trung năm hai (tương đương với lớp 8 bên mình), thanh thiếu niên ý thức về cái tôi quá lớn đặc biệt là trong lời nói và hành động, tư tưởng coi mình là trung tâm. Mặc dù gọi là “bệnh” nhưng nó không cần thiết phải chữa, y học cũng không cho vào “bệnh tật”. Ở Việt Nam, “bệnh trung nhị” có tên gọi khác là “bệnh tuổi dậy thì”. ↑
[2] : Smart – 杀马特:là một từ bắt đầu từ tiếng anh, có nghĩa là thông minh. Chính thức phát triển tại Trung Quốc từ năm 2008, là từ để chỉ phong cách kết hợp giữa cách nhìn ở Nhật Bản cùng phong cách rock Âu Mỹ. Vì một số người theo phong cách này chỉ biết mù quáng bắt chước, nên những cư dân mạng ghét này xưng họ là “đồ dỏm”, “não tàn”. Smart bắt đầu từ văn hóa Punk có từ những năm 70 thế ỷ XX, đại biểu cho những thanh niên có hình tượng quái đản. Phần lớn smart nguyên thủy có nhiều kiểu đầu kỳ quái, thích trang điểm đậm, mặc nhiều trang phục rất cá tính, cùng đồ trang sức cổ quái. Ở Trung Quốc, gia tộc smart không liên quan gì đến rock mà chỉ bắt chước ăn mặc, trang điểm theo phong cách đó thôi