Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Giáo Chủ Đang Uống Thuốc
Chương 24 : Ma tôn mới của Xích Hà Giáo ☆
Ngày đăng: 22:17 21/04/20
Vài ngày sau đó, Hàn Cẩm vẫn thường xuyên ra ngoài chơi. Ngày nào Kỷ Thư cũng đi dạo phố cùng hắn, Hàn Cẩm là thật sự muốn đi trải nghiệm, còn Kỷ Thư thì không biết có tâm tư gì, giống như là muốn thân cận với hắn. Vài ngày ở chung này, Kỷ Thư cũng không hỏi lại về chuyện Đan Khuyết.
Hôm nay Kỷ Thư lại cùng Hàn Cẩm ngồi trong quán trà nghe bình thư. Trước khi vào quán trà, Hàn Cẩm bắt hai con dế, vừa chơi dế vừa nghe kể chuyện. Kỷ Thư ngồi bên cạnh hắn, một tay chống đầu, có vẻ hứng thú mà nhìn hắn chăm chăm, người bình thư đang nói gì cũng không biết.
Đến khi người bình thư nghỉ ngơi, Hàn Cẩm cầm cỏ chọc vào mông con dế, hỏi: “À, vị đại nhân lần trước ngươi nhắc đến kia, kể một chút về hắn cho ta nghe đi.”
Kỷ Thư sửng sốt một lúc mới nhận ra hắn đang nói với mình, quả đúng là thụ sủng nhược kinh. Mấy ngày này y cùng Hàn Cẩm đi bắt dế bắt chim trêu mèo ghẹo cẩu nghe hí khúc, Hàn Cẩm tựa như một đứa nhỏ tràn đầy tinh lực, cái gì cũng thấy mới mẻ, có một lần họ đi ngang qua một con hẻm nghe thấy trong phòng có một đôi phu thê đang cãi nhau, Hàn Cẩm thế mà lại giữ y dừng lại nghe chân tướng nửa ngày, đến mắng chửi cũng như nghe mấy lời đường mật, thể như cả đời chưa từng nghe người ta cãi nhau bao giờ. Bởi chẳng biết đã làm bao nhiêu chuyện bất chính, hôm nay hắn chủ động nói chính sự với y, đúng là lần đầu tiên.
Kỷ Thư trầm ngâm một hồi, đoạn nói: “Vị đại nhân kia…” Nhất thời y không biết nên bắt đầu từ đâu.
Hàn Cẩm ngẩng đầu cười tủm tỉm nhìn y: “Ngươi nói trước kia ngươi là thuộc hạ của người đó, vậy giờ thì sao? Giờ không còn làm sao?”
Kỷ Thư nói: “Bởi vì người đó đã mất tích.”
“Ồ?” Hàn Cẩm có vẻ hứng thú hỏi: “Sao lại mất tích?”
Kỷ Thư nói: “Người đó đắc tội với một trưởng lão trong môn phái, có lẽ là sợ vị trưởng lão kia hại, cho nên đã trốn đi.”
“Ngươi đi tìm người đó làm cái gì?” Hàn Cẩm hỏi.
Kỷ Thư nói: “Trong môn phái ta có rất nhiều người bất mãn với vị trưởng lão kia, ta đi ra chuyến này, là muốn tìm vị đại nhân kia quay về. Nếu có người này ở đó, có thể dẫn dắt chúng ta phản kháng lại vị trưởng lão kia.”
“Ồ, ra là thế.” Hàn Cẩm nghe xong không tỏ thái độ gì, lại cầm cỏ tiếp tục chọc vào mông dế.
Sau khi Kỷ Thư nói xong vẫn tiếp tục quan sát vẻ mặt Hàn Cẩm, nhưng thái độ Hàn Cẩm vẫn thâm sâu như trước, không tỏ rõ thái độ gì. Khó lắm hắn mới nhắc tới đề tài này, thế là Kỷ Thư rèn sắt ngay khi còn nóng mà nói: “Nếu Tiểu Anh Tuấn có tin tức vị đại nhân kia, có thể nói cho ta biết, ta sẽ hậu lễ đáp tạ.”
Hàn Cẩm cười như không cười nhìn y: “Ngươi định đáp lễ thế nào?”
“Linh Ngọc?” Hàn Cẩm nhíu mày, “Có tin tức gì nữa không?”
Bạch Tiểu Tả nói: “Có. Người của Yên Khê sơn trang nói, hai ngày trước có người cầm một bức họa đi tới Yên Khê sơn trang, muốn họ xác nhận thân phận người trong bức họa. Yên Thập Tam trông thấy bức họa, nói người trong tranh chính là tiểu giáo chủ.”
“Ồ?” Hàn Cẩm nhướng mày.
Bạch Tiểu Tả nói: “Yên Thập Tam nói, những người đó có thể là người của Xích Hà Giáo. Yên Khê sơn trang không nói thân phận của tiểu giáo chủ cho bọn họ biết.”
Hàn Cẩm gật đầu: “Ta biết rồi. Thiên Tôn đã hồi âm gì chưa?”
Bạch Tiểu Tả lắc đầu.
Hàn Cẩm thở dài, buồn bã nói: “Bổn giáo chủ lại sắp hoàn đồng, thế mà lại bị người của Xích Hà Giáo theo dõi, thật phiền phức.”
Bạch Tiểu Tả lo lắng khuyên nhủ: “Tiểu giáo chủ, hay là người mang theo Đan Khuyết rời Nhạn Thành đi, nếu Nhạn Thành đã có người của Xích Hà Giáo, vạn nhất lúc..”
Hàn Cẩm lắc đầu: “Không, ta không đi. Người của Xích Hà Giáo tới cũng hay, ta còn đang muốn tìm bọn chúng, giờ chúng tự tìm đến cửa, sao ta có thể đi được?” Hàn Cẩm biết rõ núi có hổ, biết rõ tính của cọp núi, nhưng lại vẫn coi nhẹ, như con nghé mới sinh không sợ cọp, biết sợ mà vẫn lao đầu vào.
Bạch Tiểu Tả vội vàng nói: “Tiểu giáo chủ, nhưng mà người..”
Hàn Cẩm ngắt lời nói: “Ta biết, trong khoảng thời gian tới đúng là rất phiền phức, phải trông cậy vào ngươi rồi. Ngươi phải nghĩ biện pháp dây dưa bọn chúng nửa tháng, đừng để bọn chúng tìm tới gây phiền phức cho ta và Đan Khuyết.”
Bạch Tiểu Tả nghẹn họng nhìn trân trối: “Giáo chủ.. thuộc hạ…”
Hàn Cẩm vỗ vỗ bờ vai hắn, ánh mắt đong đầy sự tin tưởng: “Trông cậy vào ngươi đó. Giờ không còn sớm, ta đi về.” Dứt lời liền xoay người rời đi, chốc lát đã biến mất khỏi tầm nhìn của Bạch Tiểu Tả.
Để lại Bạch Tiểu Tả đơn côi, không nói gì tự vấn trời xanh..