Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Giáo Chủ Đang Uống Thuốc
Chương 38 : Kỷ Thư rất xấu xa!
Ngày đăng: 22:17 21/04/20
Đan Khuyết thương lượng kế sách với Hàn Cẩm xong, hai người liền nắm tay nhau tản bộ trong rừng. Đan Khuyết không muốn quay trở lại chỗ Kỷ Thư một chút nào, thậm chí y chỉ muốn lập tức dẫn Hàn Cẩm cao chạy xa bay, thế nhưng không được, nhất định y phải kiên nhẫn. Mà thái độ Hàn Cẩm lại có vẻ bất thường mà cúi đầu, tâm sự chồng chất, không nói câu nào.
Đan Khuyết nhìn ra được hắn không yên lòng, cho rằng cái đầu nhỏ của Hàn Cẩm chưa nghĩ thông kế sách của y, cũng không lên tiếng quấy rầy, nắm tay hắn lặng lẽ đi dạo trong rừng một vòng.
Sắc trời mỗi lúc một tối, thêm chút nữa, đến năm đầu ngón tay cũng sắp không nhìn ra. Đan Khuyết dừng bước lại, đứng trước mặt Hàn Cẩm: “Si nhi, ngươi nghĩ xong chưa?”
Hàn Cẩm ngẩn ra: “Hử? Hả?”
Đan Khuyết bị bộ dạng ngẩn ngơ hử hả của hắn chọc cười, lại nắm tay hắn quay trở về, nhỏ giọng thầm thì: “Quả nhiên là đứa bé ngốc.” Dừng lại một chút, lại nói: “Không cần lo lắng, ca ca ở bên ngươi.”
Chuyện Hàn Cẩm nghĩ, cũng không phải mưu kế đoạt thuốc giải của Đan Khuyết, trên thực tế cho tới giờ hắn chưa từng để chuyện bị trúng độc trong lòng. Kỷ Thư không thể gây khó dễ cho hắn bằng thứ độc kia, chẳng qua là hắn nguyện ý tiếp tục theo bọn họ mà thôi. Hắn nghĩ là nghĩ câu nói kia của Đan Khuyết, “Ẩn cư, chỉ có hai chúng ta.” Nghe xong câu này, trong lòng hắn có cảm giác kì quái, thể như là vui vẻ, lại thể như là sầu não.
Thật ra Hàn Cẩm không nhìn xa trông rộng, hắn làm vệc cũng không nghĩ trước nghĩ sau, đều là do hứng trí mà thành. Hắn chỉ nghĩ tới những chuyện ngay trước mắt, về phần tương lai thì để tương lai tính. Hắn muốn ở với Đan Khuyết, nếu như bên Đan Khuyết cả đời, hắn cũng rất vui lòng, nhưng nếu chỉ có hai người họ, hắn lại không vui. Sở dĩ hắn bỏ Tiểu Tả Tiểu Hữu mà chạy ra ngoài là bởi hắn vô cùng hiếu kỳ với thế giới này, không dễ dàng gặp được một mỹ nhân thú vị như như Đan Khuyết, nhưng mỹ nhân lại muốn lừa hắn đi ẩn cư trong sơn cốc, vậy cuộc sống trên Tụ Sơn tính sao đây? Hắn đi lâu như vậy, đã bắt đầu nhơ nhớ Thiên Tôn và tam trưởng lão, nếu như từ nay về sau không gặp lại được, nhất định hắn sẽ cảm thấy khó chịu bực bội. Vả lại đề nghị này của Đan Khuyết cũng ngoài dự liệu của hắn. Hắn cho rằng trong lòng Đan Khuyết tràn đầy ham muốn báo thù, không ngờ Đan Khuyết lại chủ động thoái nhượng. Thế nhưng, tuy là thế, nhưng nghe Đan Khuyết nói những lời này, trong lòng hắn vẫn có chút hoan hỉ, vẫn có chút ngọt ngào.
Đan Khuyết và Hàn Cẩm quay trở lại trong đoàn xe của Xích Hà Giáo, giáo chúng Xích Hà Giáo đều đang nghỉ ngơi dưới xe ngựa, không trông thấy bóng Kỷ Thư đâu. Hàn Cẩm tò mò nhìn xung quanh một phen, chỉ thấy bên cạnh xe ngựa của Kỷ Thư có hai ba tên đệ tử, mấy tên trông thấy hai người đã trở về, liền xoay người nhỏ giọng nói với trong xe vài câu. Xem ra Kỷ Thư đang ở trong xe ngựa.
Đan Khuyết không muốn ở chung một chỗ với đám đệ tử Xích Hà Giáo, đi nhóm một đống lửa, cùng Hàn Cẩm ngồi xuống sưởi ấm.
Cũng không bao lâu sau, rèm xe ngựa được kéo ra, Kỷ Thư từ trên xe đi xuống. Áo choàng y xốc xếch, tóc hai bên thái dương lại bết vào gương mặt, thể như vừa thấm ướt nước. Hàn Cẩm nhìn bộ dạng hắn, chân mày hơi chau lại, cảm thấy có gì đó không đúng. Mà Đan Khuyết thì chẳng buồn liếc mắt nhìn Kỷ Thư.
Kỷ Thư trông thấy ánh mắt của Hàn Cẩm, lập tức giơ tay lên vuốt tóc hai bên mai, trên mặt hiện lên ý cười, đi về phía bọn họ. Hàn Cẩm thu đường nhìn lại, không nặng không nhẹ hừ một tiếng, lúc này Đan Khuyết mới khẽ đá chân hắn một cái, nói: “Giả đau.”
Đan Khuyết không lên tiếng được, bàn tay run run rẩy rẩy nổi gân xanh gạt bàn tay Kỷ Thư đặt trên trán mình, dùng khẩu hình nói với Hàn Cẩm: “Đỡ ta lên xe.”
Hàn Cẩm hiểu rõ sự kiêu ngạo của y, bốn phía xung quanh biết bao ánh nhìn giễu cợt đang nhìn chằm chằm thảm trạng của y, so với cơn đau trên cơ thể lại càng khiến y không thể chịu đựng được. Hàn Cẩm liền bế y lên, đi về phía xe ngựa, buông mành xe xuống, ngăn cách những ánh nhìn tò mò kia ở bên ngoài.
Tuy đau đớn cực hạn nhưng Đan Khuyết vẫn nén chịu không lên tiếng, dùng sức cắn môi mình, đôi môi bị cắn nát, máu chảy dọc theo cằm y xuống, Hàn Cẩm đau lòng không gì sánh được, lại biết nội công của mình không thể giảm bớt công hiệu của Triêu Hàn Mộ Noãn, hắn chỉ biết ôm chặt lấy Đan Khuyết, không ngừng hôn lên trán y: “Ca ca.”
Đan Khuyết run rẩy cầm lấy tay hắn, dùng khẩu hình nói: “Ta muốn bọn họ…”
Hàn Cẩm thấy y vô cùng thống khổ, thật sự không đành lòng nhìn y chịu dằn vặt như vậy, thế là dịu dàng trấn an nói: “Ca ca ngủ ngon, nhất định bọn chúng sẽ bẽ mặt.” Nói rồi điểm trúng huyệt ngủ của Đan Khuyết.
Đan Khuyết dần ngừng run rẩy, cuối cùng cũng yên giấc ngủ trong lòng Hàn Cẩm.
Hàn Cẩm lặng lẽ ngồi một hồi, đến khi cảm thấy cơn đau trong cơ thể mình cũng dần ngớt, hắn vén mành đi xuống xe ngựa.
Kỷ Thư đang đứng dưới xe ngựa, sớm đã dự liệu mà nhìn hắn cười, nhẹ giọng nói: “Tiểu Anh Tuấn.”
Hàn Cẩm nghiêm mặt bước từng bước về phía y, đến trước mặt y thì dừng lại, lạnh lùng nhìn chòng chọc. Kỷ Thư nhìn lại hắn một hồi, ánh mắt bắt đầu run lên, cuối cùng không nhịn được mà quay đầu nhìn đi chỗ khác.
Hàn Cẩm túm lấy cổ áo y, nâng y lên, xuất khinh công chạy về phía xa xa.