Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Giáo Chủ Đang Uống Thuốc
Chương 46 :
Ngày đăng: 22:17 21/04/20
Đan Khuyết buồn bực nói: “Ta cứ luôn cảm thấy… không đúng ở đâu đó..”
Hàn Cẩm chột dạ cứng cổ nói: “Không đúng ở đâu? Giải chân khí của ca ca ra, luyện lại một lần nữa.”
Đan Khuyết nói: “Sao khẩu quyết hôm nay ngươi dạy cho ta, lại khác với khẩu quyết lần trước vậy?”
Khẩu quyết lần trước là Hàn Cẩm thuận miệng bịa ra, lần này cũng là thuận miệng bịa, hắn là kỳ tài võ học, vẫn có bản lĩnh bịa ra công phu nửa thật nửa giả để hù người, thế nhưng bịa xong liền quên mất, đâu còn nhớ rõ lần trước mình bịa cái gì. Tròng mắt hắn đảo vòng, đoạn nói: “Bởi.. bởi chương hoan hợp có nhiều tiết! Cẩm Cẩm không nói cùng một tiết.”
Đan Khuyết trầm mặc một hồi, nói: “Bộ hoan hợp này là do ai viết?”
Đương nhiên Hàn Cẩm không thể nói là do mình tạo nên cùng với giáo tài của Cao Thịnh Phong, không thể làm gì hơn là lấy tên của một tiền bối rất nổi danh: “Nghe nói là.. Hàn Hủ Chi viết.”
Đan Khuyết nhíu mày, dùng khẩu khí “ta cũng biết” mà nói: “Hàn Hủ Chi, là một nhân vật nổi danh, nghe nói ngươi này phong lưu khắp tứ hải, nếu như là ông ta viết thì được rồi.”
Hàn Cẩm vùi mặt vào lồng ngực y: “Được, được cái gì cơ?”
Đan Khuyết nói: “Ta cứ luôn cảm thấy.. bộ công phu này không giống võ học, mà giống dâm kỹ hơn.”
Hàn Cẩm như con sâu mà uốn tới ẹo lui trên người y. Không an phận mà chiến tiện nghi: “Dâm kỹ là cái gì?”
Đan Khuyết vuốt vuốt tóc hắn: “Ngươi không hiểu đâu.” Y nghĩ bộ công phu hoan hợp này hoàn toàn không phải bí tịch phái Ngũ Luân, vốn cái tên hoan hợp thần công nghe đã rất kì quái rồi, sau khi luyện lại càng thấy bộ công phu này như của bọn bịp bợm trong giang hồ. Thế nhưng y không nghi ngờ Hàn Cẩm lừa mình, dựa vào cái đầu của Hàn Cẩm, không thể nghĩ ra kỹ xảo lừa gạt lợi hại như vậy, huống hồ trước đó Hàn Cẩm dốt đặc cán mai trong chuyện giao hoan, đến khi dùng tới bộ công phu này lại có vẻ lão luyện già đời, có thể thấy hắn không phải người chủ mưu. Đan Khuyết thử động não, lập tức hiểu ra: Rất có thể bộ thần công hợp hoan này là cha Hàn Cẩm dùng để lừa Hàn Cẩm.
Hàn Cẩm là tiểu sỏa tử đến nơi đó còn không biết sử dụng thế nào, có lẽ cha hắn muốn có người nối dõi tông đường, nhất định phải dạy hắn chuyện nam nữ, lại thấy không tiện dạy thô, cho nên nghĩ ra cái gọi là thần công hợp hoan, lừa hắn ra ngoài tìm người luyện. Để cho Hàn Cẩm tin, liền nói bộ công phu này là do năm đó Hàn Hủ Chi viết, tiểu sỏa tử tin là thật, liều mạng học bí tịch này, không ngờ không đụng được cô nương nào, lại đụng phải y.
Đan Khuyết nói: “Trong nhà các ngươi có ai luyện bộ thần công này xong mà công lực đột nhiên tăng mạnh không?”
“A………..” Đan Khuyết thét lên trong kinh hãi, sau đó trái tim treo bên cuống họng lập tức rơi về vị trí cũ.
Hàn Cẩm ôm lấy hông y, bởi vì đã tiến vào, cho nên cũng không vội động, mà từ từ nghiền mãi, cúi xuống hôn môi Đan Khuyết.
Đan Khuyết thất thần nhìn xà giường, há miệng, cái gì cũng không nói ra. Một lát sau y khe khẽ thở dài: “Chân khí lại trút ra rồi.”
Hàn Cẩm hôn lên môi y nói: “Không sao, mạch âm duy của ca ca đã thông rồi.” Vốn là hắn định đổi sang mạch khác, nhưng nhỡ thoáng cái đã đả thông tất cả kinh mạch, sau này không có lý do gì để lừa Đan Khuyết luyện hợp hoan thì làm sao bây giờ. Nhỡ đến khi luyện xong rồi, sau muốn luyện tiếp, chẳng phải sẽ thảm sao? Thế là hắn dùng giọng điệu hồn nhiên nói: “Một lần chỉ có thể đả thông một kinh mạch, tám lần đả thông tám kỳ kinh bát mạch, sau đó lại luyện thập nhị chính kinh.”
“Ừ…” Đan Khuyết ngước cổ lên, bởi vì động tác của hắn mà không nhịn được thở dốc mấy ngụm.
Hàn Cẩm chỉ cảm thấy chú chim non bị một nơi cực nóng cắn gắt gao, tư vị vui sướng khi hắn và Đan Khuyết dùng tay cùng làm cho nhau không thể sánh bằng, từng dây thần kinh đều đập rộn, thế nhưng trong giáo tài nói không được nóng vội, đầu tiên phải từ từ đến, đợi đối phương thích ứng mới có thể buông lỏng ra.
Qua một hồi, Hàn Cẩm đoán đã được rồi, liền làm theo giáo tài, động tác chín nông một sâu.
“A… ưm..~~~” Đan Khuyết rên rỉ theo nhịp điệu, cả người bị đánh tới run lên, hai tay ôm chặt lấy lưng Hàn Cẩm, cắn một cái vào vai hắn. Hàn Cẩm chỉ thấy vai đau xót, thiếu chút nữa bị Đan Khuyết cắn rớt một miếng thịt.
Đan Khuyết ghé vào tai hắn thở hổn hển, cắn răng nghiến lợi nói: “Hàn Cẩm.”
“Ừ?”
“Đến nước này rồi, ta, ta cũng nhận. Từ nay về sau, chuyện này, ngươi chỉ được phép, chỉ được phép làm với ta. Ngươi phải ở bên cạnh ta, ta đi, ta đi đâu, ngươi phải theo đó, phải trung thành, với ta..”
Hàn Cẩm hôn lên thái dương đẫm mồ hôi của y, nỉ non nói: “Ca ca, Cẩm Cẩm thích ca ca.”